Chương 41: Cầm động cửu tiêu, hạc lập vân đình

Một ngày sau, Thiên Tuế từ Huyền Âm môn trở về báo lại tình hình.

Huyền Âm môn đúng như Vạn Kiếm môn đã nghĩ, rằng họ hoàn toàn không biết gì về Ma tộc, xem ra là đang cố tình phủ nhận đến cùng.

Quả thật cũng khó mà mong họ tự nguyện giao Ma tộc ra, Hạ Lan Tuyết suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định tự mình đi.

Ngoài Đạp Tuyết tiên tôn ra, những người khác đi cũng vô ích.

Tất nhiên, Lâm Khước Li cũng muốn đi theo. Sau khi nghỉ ngơi một ngày, thân thể cậu đã gần như hồi phục hoàn toàn.

Lâm Khước Li thở dài, thân thể của người tu hành đúng là tốt thật, sức hồi phục quá nhanh.

Nhưng mà chuyện này không phải là vì song tu ba lần đâu!!

Một lần là đủ rồi!

Thật sự là quá đủ rồi!

Lâm Khước Li nghiến răng.

Trước đây ở thanh lâu nghe tiếng động kia, cậu còn cảm thấy rất thoải mái, rất hưởng thụ, thậm chí còn thích nữa, sao đến lượt mình thì thiên lôi ầm ầm, chẳng những không khống chế được mà còn...

Hạ Lan Tuyết tuy bề ngoài có vẻ lạnh nhạt, nhìn như rất bình tĩnh, nhưng động tác lại rất mạnh, cực kỳ mạnh.

Cụ thể là mạnh thế nào thì thôi không nói, chỉ biết là một lô đỉnh, lại còn là Ma tôn như cậu mà đến ngày hôm sau nhìn thấy vẫn còn thấy sợ.

Chuyến đi này chỉ có vài người: ngoài Hạ Lan Tuyết và Lâm Khước Li, còn có Thiên Tuế và Thủ Dương.

Họ sử dụng truyền tống trận, đi thẳng đến chân núi Huyền Âm môn. A Vũ thì ẩn mình ở quán trọ dưới chân núi, bởi vì giống như Vạn Kiếm môn, con đường lên núi đều có trận pháp bảo hộ, người ngoài chỉ có thể cưỡi ngựa mà lên.

Không có xe ngựa, nhưng Lâm Khước Li lại...

Lâm Khước Li lúng túng nói: "Ta không biết cưỡi ngựa..."

Hơn nữa dù có biết, thì bây giờ cậu cũng cưỡi không nổi, cậu không muốn mông mình biến thành ba cánh đâu.

Thiên Tuế cười nói: "Không sao, ngươi có thể đi chung với ta..."

Hạ Lan Tuyết ngắt lời: "Lại đây."

Thiên Tuế và Thủ Dương đồng loạt quay đầu lại, hai thầy trò trông như gặp quỷ mà nhìn Hạ Lan Tuyết, chỉ khác là Thiên Tuế còn trẻ hơn nên biểu cảm càng rõ ràng hơn.

Lâm Khước Li cũng sững người.

A, a?

Lâm Khước Li nhìn sang Thiên Tuế, rồi lại nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Hạ Lan Tuyết.

Cậu không thể nào giữa đám đông mà từ chối Hạ Lan Tuyết được, dù trong lòng có một vạn câu muốn từ chối.

Hu hu...

Lâm Khước Li cắn răng chịu đựng, bước đến bên ngựa của Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết đưa tay ra, giọng trầm thấp nói: "Lên đi, ta biết tình trạng cơ thể ngươi."

Nói cách khác là để có thể chăm sóc Lâm Khước Li tốt hơn.

Lâm Khước Li: "......"

Ý là biết chỗ nào của cậu đang đau sao, ví dụ như đau mông nên sẽ cố tình chăm sóc mông cậu hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!