Lâm Khước Li ngủ, một lúc sau Hạ Lan Tuyết đã quay về.
Nói đúng ra là Hạ Lan Tuyết lặng lẽ, không một tiếng động bước vào kiểm tra mạch của cậu, sau đó bị Lâm Khước Li phát hiện.
Hạ Lan Tuyết sững người.
Lâm Khước Li chớp mắt.
Hai người đối diện nhau một hồi không nói gì, rồi Lâm Khước Li đột nhiên mở miệng: "Cái đó... sư tôn, ta đói bụng rồi."
"......"
Thấy Hạ Lan Tuyết không phản ứng, Lâm Khước Li lập tức chẳng còn chút thẹn thùng hay lo lắng nào, chỉ còn lại đầy sự phẫn nộ và tủi thân, cả khuôn mặt đều xụ xuống: "Sư tôn!!! Ngài đã ngủ với ta, ngủ suốt ba ngày liên tục! Giờ đến một miếng cơm cũng không cho ta ăn sao! Sư tôn ngài ——"
Lời còn chưa dứt, miệng nhỏ của cậu đã bị Hạ Lan Tuyết đưa tay bịt lại, đầu óc Hạ Lan Tuyết như nổ vang: "Được rồi."
Hạ Lan Tuyết đi ra ngoài một lúc, rồi quay lại mang cho Lâm Khước Li... trái cây và cháo loãng.
Trái cây là thứ Hạ Lan Tuyết miễn cưỡng có thể chấp nhận, thuộc về tinh hoa trời đất mà tu giả dùng để ăn. Còn cháo loãng thì...
Lúc đi ra ngoài, Hạ Lan Tuyết gặp Thiên Tuế. Thiên Tuế thấy Hạ Lan Tuyết mang theo đồ ăn thì hơi ngạc nhiên. Khi biết là Lâm Khước Li muốn ăn, Thiên Tuế đề nghị rằng người phàm khi bị bệnh, người nhà thường nấu cháo loãng cho ăn.
Cháo loãng nóng hổi, ấm áp như vậy, Lâm Khước Li nhất định sẽ rất thích.
Nhìn bát cháo trắng có thêm ít rau và thịt bằm trước mắt, Lâm Khước Li quả thật rất thích.
Đôi mắt cậu sáng rực lên.
Ai mà hiểu được cảm giác đói mấy ngày trời, giờ nhìn thấy bát cháo nóng hổi là cảm giác ra sao chứ!!
Hi hi hi!
Lâm Khước Li muốn nhận lấy, nhưng tay lại run run.
Thấy vậy, Hạ Lan Tuyết lập tức thu lại bát cháo, rồi trước khi Lâm Khước Li kịp kêu lên, đã đỡ cậu dậy.
Hắn ôm Lâm Khước Li vào trong ngực, dùng muỗng múc cháo đưa đến bên miệng cậu.
Lâm Khước Li: "...!"
Hạ Lan Tuyết nhíu mày: "Sao không ăn?"
Lâm Khước Li nói nhỏ: "Nó còn nóng, sư tôn chưa thổi cho nguội mà."
Hạ Lan Tuyết: "......"
Quả thật, Hạ Lan Tuyết không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Hắn nghĩ một lát, rồi dùng thuật hàn băng làm nguội cháo ngay trên thìa.
Sau khi nuốt xuống, Lâm Khước Li lại chép miệng, càng nhỏ giọng hơn: "Lạnh quá."
"...... Đã thân mật đến mức đó rồi, ta cũng không để ý đâu." Giọng Lâm Khước Li nhỏ như tiếng muỗi.
"......"
Hạ Lan Tuyết coi như đã hiểu.
Tiểu đệ tử này của hắn, miệng thì nói năng như hồ ly nhưng hành động lại như chim cút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!