Chương 39: Nhẹ một chút

Cả người Lâm Khước Li run rẩy.

Trong gió tuyết lạnh lẽo, cậu và Hạ Lan Tuyết ngồi đối diện nhau giữa hồ nước. Trên người Lâm Khước Li vẫn còn khoác áo, chỉ là phần cổ áo bị kéo lỏng, để lộ bờ vai gầy yếu ửng đỏ. Mái tóc cậu đã bị gió tuyết thổi rối bời.

Tình trạng của Hạ Lan Tuyết cũng không khá hơn Lâm Khước Li là bao, hiện giờ thực sự bắt đầu thân mật, quần áo chẳng qua là do gió tuyết thổi loạn, Lâm Khước Li cũng đã kéo quần áo hắn rối tung.

Nhưng ít ra ở trên mặt nước, tất cả dường như vẫn còn trong quỹ đạo.

Chỉ có hai người biết, dưới mặt nước sớm đã một mảnh hỗn loạn.

"Hu hu hu...... Sư tôn, không muốn!"

Hạ Lan Tuyết ấn Lâm Khước Li mặt đầy nước mắt vẫn còn chống cự xuống, lạnh lùng nói: "Vì sao không muốn?"

"Bởi vì, bởi vì......" Lâm Khước Li có chút ngây ngốc, cậu ngơ ngác nói: "Bởi vì...... tay sư tôn lạnh lắm."

Nói có sách mách có chứng, nhưng người nói lại cực kỳ không tự tin.

Hạ Lan Tuyết thấy Lâm Khước Li lộ vẻ mơ hồ, theo sau là sợ hãi.

Hắn hạ giọng, nhẹ nhàng xoa gáy cậu: "Ta sẽ không làm tổn thương ngươi."

Hạ Lan Tuyết sau khi nói xong thì không có động tác gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi câu tiếp theo của Lâm Khước Li.

Lâm Khước Li thở hổn hển, tà hỏa trong cơ thể hiện giờ dường như muốn xé nát cậu, Hạ Lan Tuyết không làm cậu thoải mái hơn, ngược lại cậu hiện tại sắp phát điên.

Tên đã lên dây, chạm vào là bay ngay.

Lâm Khước Li rốt cuộc nhịn không được, nức nở nói: "Vậy sư tôn...... nhẹ một chút được không?"

Giọng cầu xin của Lâm Khước Li rất mềm, rất nhẹ, nhưng không có nửa phần trách móc, ngược lại đều là tin cậy đối với sư tôn.

Sau khi lời Lâm Khước Li nói xong, cậu cảm giác được chính mình được Hạ Lan Tuyết ôm lên.

Cậu ngẩng đầu th* d*c, cả người không thể kiềm chế mà run rẩy.

Hạ Lan Tuyết ôm lấy người, nói nhỏ: "Thả lỏng."

"Hu hu hức......"

"Ngoan."

Lâm Khước Li được tay Hạ Lan Tuyết nâng lên, ngón tay cậu nắm chặt cổ áo Hạ Lan Tuyết, các khớp xương vì dùng sức mà ửng hồng.

Nhưng Lâm Khước Li như một tờ giấy trắng, trong thời gian ngắn hiện giờ không biết phải làm sao, Hạ Lan Tuyết nhìn quanh bốn phía, gần đây không có thứ gì có thể giúp Lâm Khước Li được, ngoại trừ...

Hạ Lan Tuyết nhắm mắt.

Còn ra thể thống gì nữa.

Nhưng giằng co như thế cũng không phải biện pháp, Hạ Lan Tuyết hít sâu một hơi, tháo chuỗi hạt trong tay xuống.

Bề mặt chuỗi hạt bóng loáng, nhưng lại nóng vô cùng.

"Hu oa......!"

Nước mắt Lâm Khước Li lại lần nữa tuôn trào.

Thấy Lâm Khước Li khóc thảm thiết, Hạ Lan Tuyết theo bản năng hôn lên giọt nước mắt trên má cậu: "Đừng sợ, nhịn một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!