Chương 38: Thiên phạt

Kỷ Thuần mời Hạ Lan Tuyết đến chính điện.

Trong chính điện, lập tức thấy A Vũ bị xiềng xích trói lại, quỳ gối trên mặt đất, còn Thiên Tuế thì đứng bên cạnh cậu ấy với vẻ mặt trầm mặc.

Sau khi thụ yêu bị Hạ Lan Tuyết đánh bại dưới đáy vực, sương mù dày đặc do thụ yêu phóng ra vẫn chưa tan hết, vì vậy mọi người đều phải ở lại để dựng trận, xử lý hậu quả.

Hơn nữa...

Mảnh vỡ Ma kiếm lại một lần nữa biến mất không tung tích.

Thủ Dương đã xác nhận Ma tộc không có cơ hội đến gần, vậy mảnh vỡ kia rốt cuộc đi đâu rồi?

Nhưng Hạ Lan Tuyết chưa kịp đi tìm, thì Lâm Khước Li lại phát bệnh.

Hạ Lan Tuyết mang Lâm Khước Li trở về Vạn Kiếm môn, Thủ Dương thì đi tìm thuốc, còn Thiên Tuế thì áp giải A Vũ cùng Hạ Lan Tuyết trở về môn phái.

Còn về mảnh vỡ kia, Thủ Dương đã giao cho nhị sư huynh của Lâm Khước Li, người vừa từ dị quốc trở về không lâu tiếp tục tìm kiếm.

Hiện giờ Thiên Tuế đột nhiên đưa người đến, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.

"Sư tổ..." Thiên Tuế hít sâu một hơi, nói: "Tiểu tử này... hôm nay lén chuồn ra khỏi phòng, hành tung mờ ám. Vãn bối âm thầm theo dõi thì phát hiện cậu ta lại định hạ độc ngài! Cậu ta đã thoa thuốc độc lên ấm trà của ngài, chứng cứ vô cùng xác thực!"

Kỷ Thuần dâng lên cho Hạ Lan Tuyết một túi bột thuốc cùng một chén trà.

Thiên Tuế vô cùng tức giận, cậu ta trừng mắt nhìn A Vũ, quát: "Mệt ta còn tưởng ngươi là người tốt... hóa ra tất cả chỉ là giả vờ! Ngươi tiếp cận chúng ta chỉ để tiện ra tay hạ độc như vậy sao!"

A Vũ ngẩng đầu, giọng cứng cỏi nói: "Tùy các ngươi muốn nói sao thì nói. Giờ chuyện đã bại lộ, ta nhận tội."

Kỷ Thuần cau mày nói: "Tiên tôn... Ma tộc quả nhiên vẫn là Ma tộc. Nên xử tử cậu ta đi, tránh để lại trong tông môn thành tai họa ngầm."

Thiên Tuế thoáng khựng lại.

Nhưng Hạ Lan Tuyết chỉ nhìn A Vũ, hỏi: "Tại sao?"

Hử...?

A Vũ ngẩn người.

Đạp Tuyết tiên tôn... đang hỏi mình lý do hạ độc sao?

Không chỉ A Vũ, ngay cả Kỷ Thuần và Thiên Tuế cũng đều sững sờ.

Theo họ biết, Hạ Lan Tuyết vốn là người coi cái ác như kẻ thù, chán ghét Ma tộc đến tận xương tủy. Gặp Ma tộc, dù chưa hạ độc, hắn cũng sẽ một kiếm giết ngay.

Nhưng giờ đây, A Vũ đã thật sự làm chuyện xấu, vậy mà Hạ Lan Tuyết lại hỏi cậu ấy "vì sao"?

Dù là để điều tra chuyện Quang Minh giáo và Ma tộc cấu kết, thì việc cần làm là giữ cậu ấy lại để tra khảo, đâu cần hỏi nguyên nhân?

Dù sao thì Ma tộc làm điều ác đều vì tà niệm và d*c v*ng của chính chúng.

A Vũ dừng lại một chút, rồi nhíu mày nói: "Không vì gì cả."

Hạ Lan Tuyết phất tay, ra hiệu cho Kỷ Thuần và Thiên Tuế lui ra. Trong đại điện chỉ còn lại hắn và A Vũ. Hắn lấy ra một ly trà, khẽ cạo cạo lớp bột trên mặt trà, giọng nhạt nhẽo: "Ngươi từng có ơn với đệ tử của ta. Vạn Kiếm môn hiện giờ vẫn đang giúp ngươi truy tìm tung tích tộc nhân bị thất lạc. Ngươi không thể vô duyên vô cớ mà hạ độc ta. Hãy thành thật khai báo."

Thực ra, Hạ Lan Tuyết đối với A Vũ cũng không đề phòng nhiều.

Trong mắt hắn, A Vũ quá yếu, không chỉ tu vi thấp hơn rất nhiều, mà còn trông không được thông minh lắm.

Hạ Lan Tuyết cũng không hiểu vì sao dạo gần đây, hắn lại đặc biệt khoan dung với những kẻ "không được thông minh lắm".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!