Chương 37: Ký chủ, mau cưỡi lên đi!

Hạ Lan Tuyết bước xuống nước, ngồi ở phía sau Lâm Khước Li, hai bàn tay đặt lên lưng cậu.

"Thả lỏng."

"Dạ, ục ục..." Lâm Khước Li hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại. Làm ơn đi, sư tôn người ta là một người nghiêm chỉnh đàng hoàng, căn bản chẳng có ý nghĩ mờ ám gì, chỉ có bản thân mình đang nghĩ linh tinh thôi!

Người ta chính là Hạ đại ca đấy!!

Nghĩ đến phong cách bình thường của Hạ Lan Tuyết, cộng thêm hình tượng lạnh lùng, nghiêm nghị, sâu sắc của hắn, Lâm Khước Li cũng dần thả lỏng, để mặc bản thân mềm nhũn tựa ra sau, dựa vào cánh tay Hạ Lan Tuyết đang đỡ.

Sau khi nhắm mắt lại, Lâm Khước Li cảm nhận được luồng khí lạnh nhẹ nhàng từ lưng thấm vào cơ thể, lan dần khắp xương cốt toàn thân, dần dần xoa dịu những cơn đau âm ỉ cùng sự mệt mỏi, thậm chí khiến cậu khôi phục thêm vài phần sức lực.

Nhưng có lẽ vì cơ thể Lâm Khước Li đang nỗ lực hấp thu luồng hàn khí đó, dù hàn khí ấy đã được cố tình áp chế, trở nên ôn hòa nhẹ nhàng thì rốt cuộc nó vẫn là khí tức đến từ một tu giả đã đạt cảnh giới nửa bước thành tiên, nên Lâm Khước Li vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

Đợi đến khi cảm giác choáng qua đi, Hạ Lan Tuyết thu tay lại, Lâm Khước Li lập tức ngã vào trong ngực hắn.

Hạ Lan Tuyết khựng lại.

Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy lớp áo mỏng của Lâm Khước Li đã bị nước hồ làm ướt, dán chặt vào thân người, dưới lớp vải ẩn hiện làn da trắng như sứ.

Không chỉ quần áo, mà mái tóc của cậu cũng ướt đẫm, dính lên hai bên má và buông xuống vai, khiến cả người trông chẳng khác gì một con búp bê sứ tinh xảo có thể để chủ nhân tùy ý chơi đùa.

"... Lâm Lạc."

Hơi thở ấm áp của Lâm Khước Li vừa vặn phả lên cổ Hạ Lan Tuyết, khiến hắn thấy nhột, nóng râm ran một mảng.

[Song tu đi! Ký chủ, mau nhân cơ hội này quyến rũ hắn!]

[Cưỡi lên đi! Ký chủ, mau cưỡi lên đi!]

Lâm Khước Li vẫn còn mơ màng, trong cơn mông lung lại nghe thấy tiếng hệ thống sốt ruột thúc giục, theo bản năng xoay người ngồi lên đùi Hạ Lan Tuyết.

"..." Ánh mắt Hạ Lan Tuyết chợt trở nên sắc bén.

"Ngươi đang làm gì?"

Lâm Khước Li choàng tay qua cổ Hạ Lan Tuyết, thở hổn hển vài hơi rồi mới hoàn hồn, sợ hãi đến mức vội vàng lùi ra sau, loạng choạng rút lui khiến nước hồ tung bọt trắng xóa.

"À, à! Sư tôn! Thực xin lỗi!"

Hạ Lan Tuyết bị nước bắn đầy mặt, dưới hồ lại toàn là đá cuội trơn trượt, thấy Lâm Khước Li trong lúc hoảng loạn sắp ngã thì nhíu mày, đưa tay giữ chặt cậu kéo vào lòng.

"Đừng cử động lung tung."

Khuôn mặt Lâm Khước Li dán vào ngực Hạ Lan Tuyết, cả người run rẩy không ngừng.

Cuối cùng, cậu ôm lấy Hạ Lan Tuyết, vành mắt hơi đỏ, giọng run run gọi: "Sư tôn..."

Hạ Lan Tuyết cúi đầu nhìn cậu, không hiểu vì sao cảm xúc tiểu đệ tử của mình lại thay đổi thất thường như thế, lúc thì bảo không được đụng chạm, lát sau lại nhào tới ôm chặt.

Lâm Khước Li hít hít mũi.

"Đại Tráng, nếu tôi phải quay lại từ đầu, tôi sẽ nợ bao nhiêu điểm?"

[Hả? Ký chủ?? Cậu...]

"Ta không cần giết sư tôn, chẳng phải vẫn có thể quay lại sao? Lại làm lại một lần là được mà! Dù sao... dù sao thì... Ý tôi là, tôi đã từng công lược sư tôn một lần rồi, tôi biết hắn là người thế nào, lần thứ hai chắc chắn sẽ dễ hơn!"

[Nhưng mà ký chủ...]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!