Chương 36: Ngày nào cũng treo chữ song tu bên miệng

Một lúc sau, Hạ Lan Tuyết mới đỡ Lâm Khước Li đã mất hết sức lực ngồi xuống, khẽ hỏi: "Làm ngươi sợ rồi sao?"

Hạ Lan Tuyết thấy Lâm Khước Li vẫn còn ngơ ngác, theo bản năng đưa tay chạm vào cổ mình rồi lại rụt tay về, sợ rằng sẽ khiến người ta hoảng sợ thêm lần nữa.

Đầu óc Lâm Khước Li vẫn còn rối loạn, trong thoáng chốc có quá nhiều thông tin ập đến khiến cậu chưa kịp tiêu hóa.

Cậu vội nắm lấy tay áo Hạ Lan Tuyết, hỏi: "Trước đây hai lần ta gặp ma vật, một lần ở thanh lâu, một lần trong quán trọ, đều là tâm ma của sư tôn sao?"

Hạ Lan Tuyết sững lại.

Ánh mắt hắn cụp xuống, thu tay về, giữ một khoảng cách với Lâm Khước Li rồi đáp: "Đúng vậy."

Vốn dĩ hắn có thể khống chế được tâm ma của mình.

—— Tĩnh tâm.

Nhưng Lâm Khước Li là một sự tồn tại khiến người khác không thể nào tĩnh tâm được.

Dù là ngày đó Lâm Khước Li đến thanh lâu, hay là hôm khác cậu liều mình chắn ám khí vì hắn... Chính đến giây phút này, Hạ Lan Tuyết mới nhận ra mỗi lần hắn thất bại trong việc trấn áp tâm ma, đều trùng khớp với nhịp thở của Lâm Khước Li.

Nhưng một khi mất kiểm soát, hậu quả chính là mầm họa.

Hạ Lan Tuyết đang định đứng dậy, thì bỗng bị Lâm Khước Li kéo tay lại.

"Trời ơi ——!" Lâm Khước Li nắm chặt tay Hạ Lan Tuyết, thở phào nhẹ nhõm, giọng đầy vui mừng: "May quá, đúng là sư tôn! Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng là thứ ma vật đáng sợ nào đó..."

Nếu thật là ma vật, vậy thì phải là loại quái vật khủng khiếp như Cthulhu rồi...!

Cậu căn bản đánh không lại nổi, chứ đừng nói là bây giờ, về sau nếu phải trốn chạy mà không có Hạ Lan Tuyết bên cạnh, chẳng phải sẽ chết chắc sao?

May quá, là Hạ Lan Tuyết.

Vậy mà cậu còn lo lắng cảnh giác với người ta suốt bấy lâu nay.

Hạ Lan Tuyết ngẩn người, dường như không ngờ Lâm Khước Li lại phản ứng như vậy.

Hắn vốn tưởng rằng...

"Ngươi không sợ sao?"

"Sợ cái..." Lâm Khước Li vừa hoàn hồn thì phản ứng cực nhanh, lập tức xoay người ôm lấy eo Hạ Lan Tuyết: "Dạ dạ dạ, sợ lắm!"

Cậu bĩu môi nói: "Sư tôn thật hung dữ! Ta sợ lắm... muốn sư tôn ôm, hôn rồi nâng cao cao mới đỡ sợ được."

"......"

Hạ Lan Tuyết lạnh giọng: "Đầu óc ngươi chỉ toàn mấy thứ này thôi."

Nói xong hắn đứng dậy, nhìn quanh bốn phía như đang tìm lối ra.

Lâm Khước Li xoa ngực, chỗ vừa bị thụ yêu đâm trúng vẫn còn đau, cổ lại còn mang "dấu tích vĩ đại" của Hạ Lan Tuyết. Cậu nhìn trận pháp mà Hạ Lan Tuyết đang triển khai, trong lòng dần dâng lên một cách hiểu mới.

Cậu hiểu ý mà không hỏi về tâm ma trong thức hải của Hạ Lan Tuyết, còn Hạ Lan Tuyết cũng không nhắc đến. Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Khước Li thấy một Hạ Lan Tuyết như vậy.

Không phải là tên tra nam phóng túng, cà lơ phất phơ trong nguyên tác. Cũng không phải Đạp Tuyết tiên tôn lạnh lùng vô tình đang OOC hiện tại.

Mà là Hạ Lan Tuyết chân thật.

Lâm Khước Li vẫn luôn cho rằng Hạ Lan Tuyết là người vô địch thiên hạ, thật ra hắn quả đúng là vậy. Nhưng đồng thời hắn cũng là một con người có máu có thịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!