Chương 35: Tâm ma

Lâm Khước Li trừng to mắt.

Vực sâu này thật sự quá khủng khiếp, sâu đến mức không thấy đáy. Chính cậu nếu tự nhảy xuống thì chắc chắn sẽ không thể chạm đất, vậy mà khi được Hạ Lan Tuyết ôm trong tay, hai người ngự kiếm, nhờ linh lực bảo hộ mà lại có thể cứ thế lao thẳng xuống tận đáy vực!

"Sư tôn...!"

Những rễ cây như vô số xúc tu vươn ra tấn công bọn họ, nhưng không cái nào có thể đến gần. Hễ rễ cây nào vừa lại gần đã bị kiếm khí của Hạ Lan Tuyết chém nát ngay.

Hạ Lan Tuyết ôm lấy Lâm Khước Li, trong lúc rơi xuống đất xoay mấy vòng. Lâm Khước Li choáng váng, đầu óc quay cuồng, chỉ mơ hồ cảm nhận được những luồng gió mạnh do rễ cây quét qua bốn phía. Cậu sợ đến mức ôm chặt lấy Hạ Lan Tuyết, gần như muốn vùi cả người mình vào trong lồng ngực của Hạ Lan Tuyết.

Hu hu hu oa!!

Lâm Khước Li trực tiếp hóa thành bé koala, bốn chi bám chặt lấy người Hạ Lan Tuyết không buông.

Giữa lúc hoảng loạn, Lâm Khước Li dường như còn cảm nhận được bàn tay Hạ Lan Tuyết đặt sau lưng mình, nhẹ nhàng xoa xoa như trấn an.

Lâm Khước Li nghĩ rằng chắc là mình bị ảo giác.

Khi hai người rơi xuống đất, Lâm Khước Li loạng choạng đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng thì lại thấy vài rễ cây khác từ phía trước đâm tới!

Hạ Lan Tuyết lập tức chắn người cậu ra sau, vung tay chém xuống, mấy rễ cây to kia lập tức bị chém nát thành từng khúc.....

Sau khi rễ cây rơi xuống đất, xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh.

Nhưng sương mù vẫn dày đặc. Dưới vực sâu dường như còn đặc quánh hơn, đến mức ngay cả bóng dáng Hạ Lan Tuyết trước mắt, Lâm Khước Li cũng nhìn không rõ.

Lâm Khước Li ngập ngừng hỏi: "Thụ yêu... bị giết rồi sao?"

Hạ Lan Tuyết lắc đầu: "Đó không phải là bản thể của nó."

"Vậy bản thể ở đâu?"

Hạ Lan Tuyết nhìn về phía trước.

Dưới vực sâu này không có ánh mặt trời, ánh sáng bên trên cũng không thể chiếu xuống. Ngẩng đầu lên chỉ thấy toàn là vách đá và cây cối, mấy ngày liên tục ở đây e rằng cũng chẳng thấy được mặt trời.

Phía trước là nơi sâu hơn nữa, rất có thể thụ yêu đang ngủ đông ở đó.

Lâm Khước Li nuốt nước bọt: "Vậy chúng ta... đi vào luôn hay chờ những người khác đến?"

Nhưng nghĩ lại thì Hạ Lan Tuyết còn cần chi viện sao?

Người khác đến đây chẳng phải để giúp Hạ Lan Tuyết, mà là để học hỏi thì đúng hơn!

Hạ Lan Tuyết nói: "Không cần chờ."

Giờ đã biết được tung tích của thụ yêu, ngoài đệ tử của Vạn Kiếm môn, Ma tộc cũng đã tới. Thủ Dương đang giao chiến kịch liệt với Ma tộc ở phía trên. Những người trẻ tuổi còn lại thì đang dọn dẹp các rễ cây còn sót lại, không chắc có ai đủ sức xuống dưới vực này để chiến đấu.

Hai người đang định tiến về phía trước thì Hạ Lan Tuyết bỗng khựng lại.

Lâm Khước Li ngơ ngác nhìn hắn, thấy Hạ Lan Tuyết hơi cau mày, sắc mặt dường như có chút tái nhợt.

Hắn nhắm mắt cảm nhận một lúc rồi ngồi xếp bằng dưới một gốc cây lớn, xung quanh lập tức toát ra hơi lạnh, không khí cũng trở nên đông đặc.

"Sư tôn...?" Lâm Khước Li lo lắng, tim đập loạn, chuyện gì vậy chứ?!

Chẳng lẽ... Đoạn Hồn Tán thật sự có tác dụng sao?!

Hạ Lan Tuyết nhắm mắt, khẽ nói: "Chờ ta nửa nén hương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!