Chương 33: Muốn sư tôn kể chuyện trước khi ngủ cho ta

Hạ Lan Tuyết còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Cái gì song?

Lâm Khước Li nắm chặt lấy cổ áo của Hạ Lan Tuyết, không buông ra. Không biết là cố ý làm nũng hay đã quên mất bản thân đang nói gì, cậu nhắc lại: "Song tu! Sư tôn, cùng ta song tu đi!"

Giọng nói của Lâm Khước Li vô cùng kiên định, giống như đang muốn cùng người ta ra trận chiến đấu vậy.

Hạ Lan Tuyết: "......"

Cái gì tu cơ?

Nhân lúc Hạ Lan Tuyết còn ngẩn người, Lâm Khước Li nuốt nước miếng, kéo cổ áo hắn, ngẩng đầu ghé sát lại gần.

Ôm cũng ôm rồi, đúng không?

Tay cậu khẽ run, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào gương mặt Hạ Lan Tuyết.

Ầm ——

Sắc mặt Hạ Lan Tuyết lập tức lạnh xuống, một tay gạt mạnh Lâm Khước Li ra.

"?!"

Hạ Lan Tuyết lạnh giọng nói: "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

Bị quăng ngã trở lại ổ chăn, Lâm Khước Li choáng váng một lúc rồi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Hạ Lan Tuyết, cậu ngoan ngoãn đỡ trán, co người trong chăn, vừa khóc vừa lí nhí: "Sư... sư tôn... đệ tử đau đầu..."

Hạ Lan Tuyết nghi ngờ nhìn cậu, đưa tay bắt mạch, quả thật nhịp thở của Lâm Khước Li hỗn loạn.

"Đã đau đầu thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng làm loạn."

Lâm Khước Li rưng rưng nước mắt nhìn hắn: "Muốn sư tôn hôn hôn mới khỏi cơ."

Hạ Lan Tuyết bật cười, nửa tức nửa buồn cười: "Trong đầu ngươi chỉ toàn mấy chuyện này thôi sao?"

Lâm Khước Li ngượng ngùng đáp: "Tâm ta hướng về sư tôn, trong đầu đều là sư tôn hết."

"......"

Hạ Lan Tuyết vốn định hỏi: Ngươi có phân biệt được giữa yêu thích và ỷ lại không?

Nhưng đến khi mở miệng, hắn lại hỏi: "Ngươi sẽ chắn ám khí cho người khác sao?"

"Không!" Lâm Khước Li lập tức đáp, trong lòng nghĩ: Ta đâu có ngốc! Chắn ám khí cho sư tôn vì ngài là đối tượng ta phải công lược! Nếu ngài xảy ra chuyện, tích phân với nhiệm vụ của ta coi như tiêu luôn!

Cậu cười hì hì nói: "Sư tôn không giống người khác."

Đôi mắt thiếu niên sáng rực, không chút tạp niệm khiến người ta rất khó không tin vào sự chân thành trong lời cậu.

Hạ Lan Tuyết cụp mắt, thu tay lại.

"Ngủ đi."

Hắn đứng dậy, ngồi ở mép giường bên cạnh, ngồi đả tọa chuẩn bị nhập định.

Lâm Khước Li bĩu môi, ngoan ngoãn chui vào chăn.

Một lát sau, như chợt nhận ra điều gì, cậu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Hạ Lan Tuyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!