Chương 32: Lần đầu tiên trong đời tiên tôn dỗ người

"Sư tôn...?"

Sau khi ngã xuống, Lâm Khước Li chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nằm trên sàn một lúc, định chờ cho cảm giác choáng váng qua đi. Kết quả là không những không đỡ hơn, mà đầu còn bắt đầu đau.

Vết thương trên cánh tay thì đã được chữa lành từ lâu, nhưng xem ra độc tố sót lại vẫn còn tác dụng, khiến cậu thấy rất khó chịu.

Đúng lúc này, Lâm Khước Li nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đi tới, phía sau còn có Thủ Dương đi theo.

A...

Thật là mất mặt quá.

Lâm Khước Li chống tay định đứng dậy, nhưng phát hiện vẫn không thể. Trong lúc cậu còn đang kinh ngạc thì thấy Hạ Lan Tuyết bất ngờ bước tới, bế ngang cậu lên.

Thủ Dương thì tròn mắt há hốc mồm.

Hắn ta chưa từng thấy sư tôn như vậy bao giờ.

Nhưng mà sư đệ đúng là bị thương thật, nếu đổi lại là hắn ta thì chắc cũng muốn chăm sóc sư đệ như thế. Hợp lý mà!

Hạ Lan Tuyết đặt người lên giường. Lâm Khước Li nhìn sang người có vẻ dễ nói chuyện nhất  là Thủ Dương, cậu cố nén cơn đau đầu mà hỏi: "Sư huynh, nữ nhân kia rốt cuộc là chuyện gì? Nàng ta chẳng phải là người của tộc Thiên Địa sao?"

Thủ Dương thở dài: "Chúng ta cũng tới đây để bàn với ngươi chuyện này."

Hắn ta kéo ghế ngồi xuống, nói: "Ngươi đã hôn mê suốt một ngày. Trong thời gian đó, chúng ta đã thẩm vấn nữ nhân kia. Nàng ta không chỉ không phải là người của tộc Thiên Địa, mà còn không phải người Ma tộc..."

"Cái gì?!" Lâm Khước Li trừng lớn mắt.

Thủ Dương lại thở dài một hơi.

"Chuyện này nói ra thì dài dòng... mà cũng thật sự khó tin."

Hạ Lan Tuyết ngồi ở bên cạnh, tay cầm chuỗi hạt, nhắm mắt lại như đang tĩnh tâm, nhưng sắc mặt hắn rõ ràng không được tốt.

Thủ Dương ngẫm nghĩ thật lâu mới nói tiếp: "Nữ nhân kia là người của Quang Minh giáo."

"Hả??" Hai mắt Lâm Khước Li càng mở to hơn.

Giáo chủ của Quang Minh giáo chẳng phải là vị trưởng lão từng nói chuyện với Hạ Lan Tuyết trong yến tiệc sao? Người đó còn nói muốn đưa đệ tử đến học hỏi cùng tiên tôn. Hơn nữa, mấy người đệ tử đó đúng là khiêm tốn, chăm chỉ học tập thật... So ra còn siêng năng hơn cậu, cũng giúp đỡ không ít lần.

Thủ Dương nói tiếp: "Nếu như lời nữ nhân kia không sai thì đêm đó, hoặc nói là trong những ngày gần đây, kẻ tấn công Vân Thành đều là nàng ta và những người khác trong Quang Minh giáo. Bọn họ tu luyện ma đạo, sử dụng pháp khí của Ma tộc để ngụy trang thành người của tộc Thiên Địa, rồi cùng với Kim Thiền trưởng lão của Ma tộc hợp tác tìm kiếm mảnh vỡ của Ma kiếm."

Lâm Khước Li nghe xong thì ngẩn người: "Nhưng Quang Minh giáo là chính đạo mà? Sao bọn họ lại làm như vậy được? Nữ nhân kia chẳng phải đang nói dối sao?"

"Không đâu. Dưới cực hình thì nàng không thể nói dối." Thủ Dương lạnh giọng đáp: "Vạn Kiếm môn chúng ta có cách riêng của Vạn Kiếm môn."

Lâm Khước Li rùng mình, sống lưng lạnh toát.

Hay lắm, được rồi...

Trời đất chứng giám, cậu muốn quay ngựa tìm đường chạy trốn ngay, mong rằng cái gọi là "cực hình" đó sẽ không bao giờ dùng lên người mình.

Nhưng cậu vẫn thấy có chỗ không hợp lý, hỏi tiếp: "Quang Minh giáo là chính đạo, mà người của chính đạo chẳng phải đều là người tốt sao? Người tốt sao có thể hợp tác với Kim Thiền trưởng lão? Nếu thật là như vậy, chẳng phải họ cũng đã tham gia vào việc giết hại dân thường, và định dùng Ma kiếm để tạo ra tai họa sao?"

Nghe vào thật kỳ lạ!

Thủ Dương ngẩn người, rồi lắc đầu: "Sư đệ, ngươi nói không sai... Chính vì thế mà khi tra ra kết quả này, chúng ta cũng khó mà tin được. Nhưng sự thật là vậy. Trong chính đạo lại xuất hiện kẻ phản bội như thế, chúng ta cũng chưa rõ họ vì sao lại làm vậy. Hiện giờ đang tiếp tục điều tra, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả."

Lâm Khước Li gãi gãi đầu: "À... có thể là bị Kim Thiền trưởng lão khống chế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!