Không có sự cho phép của Hạ Lan Tuyết, Lâm Khước Li cũng không dám rời đi, cứ thế mà quỳ suốt một đêm.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Thủ Dương mới đến gọi cậu dậy.
Lâm Khước Li ngơ ngác quay đầu nhìn ánh mặt trời, muốn đứng dậy mà đôi chân đã tê rần, ấm ức nói: "Sư huynh...... Không đứng lên nổi, hu hu......"
Thủ Dương thở dài, bước lên đỡ Lâm Khước Li dậy, xoa đầu cậu, nói: "Không sao, sư huynh cho ngươi ngồi xe ngựa nhé."
"Xe ngựa......?" Lâm Khước Li hoảng hồn, đây chẳng phải là muốn đưa cậu về tông môn sao?!
May mà Thủ Dương giải thích: Bọn họ chuẩn bị rời khỏi quán trọ, đi trước đến Vân Thành để chi viện.
Hôm qua, Hạ Lan Tuyết và Thủ Dương đã điều tra xong tình hình cơ bản xung quanh, suy đoán rằng Ma tộc đã giải phong ấn thụ yêu cách đây bảy ngày.
Thụ yêu chôn giấu "Thụ tâm" của nó ở hai mươi nơi gần đó, để phân tán phần yếu điểm của bản thân.
Ở những nơi có âm khí nặng, thụ tâm sẽ được nuôi dưỡng. Vì vậy, Ma tộc chắc chắn giấu một mảnh vỡ ở nơi đó.
Lâm Khước Li ngẩn người, nói: "Vậy chẳng phải là Ma tộc cũng giống như chúng ta, muốn tiêu diệt thụ tâm sao?"
Lâm Khước Li thầm nghĩ, Ma tộc thật đúng là coi thụ yêu như công cụ, ban đầu bắt nó chia ra nhiều thụ tâm, giờ lại quay lại phá hủy từng cái một.
"Đúng vậy," Thủ Dương nói: "Cho nên chúng ta phải nhanh hơn Ma tộc, tìm ra thụ tâm trước bọn chúng. Nhưng chuyện này cũng không khó...... Hôm qua các ngươi phá hủy một cái, mấy tiểu bối khác cũng tìm được một cái, ta bốn cái, sư tôn mười hai cái. Nói cách khác, giờ chỉ còn hai cái nữa, một cái ở Vân Thành, cái còn lại ở địa điểm cuối cùng."
Lâm Khước Li tròn xoe mắt.
Khoan đã, Hạ Lan Tuyết phá được mười hai cái sao?!
Hắn đúng là một tồn tại đáng sợ...
Lâm Khước Li thầm nghĩ cậu cùng Thiên Tuế và Ma tộc kia hôm qua cực khổ lắm mới phá được một cái thụ tâm, vậy mà Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng phá liên tục mười hai cái?!
"Chúng ta sắp đến Vân Thành, nơi đó cũng có thụ tâm. Chính vì vậy mà trước kia tộc Thiên Địa mới tàn sát dân trong thành để chiếm lấy. May mà sư tôn phát hiện kịp thời nên thương vong không quá nghiêm trọng."
Lâm Khước Li sững lại.
Người truy đuổi thụ tâm là Ma tộc do Kim trưởng lão cầm đầu, mà A Vũ nói nhóm họ không cùng phe với Kim trưởng lão. Giờ Hạ Lan Tuyết lại phát hiện tộc Thiên Địa giúp Kim trưởng lão tàn sát người trong thành....
Vậy thì hoặc là A Vũ đã lừa cậu, hoặc là tộc Thiên Địa bị chia thành hai phe..... Thôi, kệ đi.
Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến cậu nữa.
Thủ Dương vỗ vai Lâm Khước Li, nói: "Lát nữa ngươi nhớ đến xin lỗi sư tôn, nói vài câu dễ nghe, để ngài đừng giận ngươi nữa."
"Không muốn." Lâm Khước Li bĩu môi.
Đã bị phạt rồi còn phải xin lỗi sao...... hu hu, đã chịu hình phạt rồi mà còn phải nhắc lại chuyện cũ thì chẳng phải càng làm Hạ Lan Tuyết khó chịu thêm sao.
"A?" Thủ Dương hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn ta, Lâm Khước Li luôn dính lấy Hạ Lan Tuyết không rời. Hắn ta khuyên như vậy cũng chỉ vì lo Lâm Khước Li bị sư tôn phạt mà buồn lòng.
Lâm Khước Li cúi đầu nói nhỏ: "Đi, đến Vân Thành rồi hẵng nói tiếp."
Đoàn người sau đó lên đường đi Vân Thành.
Đệ tử của Vạn Kiếm môn khi ra ngoài hành động đều rất gọn nhẹ, nhưng những đệ tử chính phái khác, đặc biệt là người có gia thế khá giả, mang theo không ít đồ đạc nên họ đi bằng xe ngựa. Trên xe còn chỗ trống, Thủ Dương lập tức sắp xếp cho Lâm Khước Li ngồi nhờ.
Ở đầu đoàn, Hạ Lan Tuyết cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, nhíu mày nhìn ra sau.
Trước kia, đệ tử này của hắn lúc nào cũng chạy đến quấn lấy hắn, thế mà lần này sau khi bị phạt quỳ lại không hề đến tìm, chẳng lẽ là... đang giận dỗi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!