Mặt của Hạ Lan Tuyết không chút cảm xúc, chẳng buồn liếc cậu lấy một cái, chỉ tùy ý xoay tràng hạt trong tay, bình thản hỏi: "Cơ thể ngươi ổn chứ?"
Lâm Khước Li vội vàng gật đầu liên tục: "Còn, còn, hôm nay là có thể bắt đầu tu luyện rồi ——"
"Nếu đã khỏe, thì tông môn ta không giữ người làm tạp vụ." Hạ Lan Tuyết thu chân lại, hơi ngẩng cằm lên, liếc sang đệ tử tạp dịch bên cạnh: "Kỷ Thuần, nếu hôm nay cậu ta còn không đi, thì gọi người áp giải cậu ta về tộc Trường Minh."
Tên đệ tử tạp dịch tên Kỷ Thuần lập tức đáp: "Tuân lệnh."
Lâm Khước Li: "?"
Vậy thì khác gì đưa ta lên đoạn đầu đài đâu!?
"Sư tôn ——"
Hạ Lan Tuyết đã xoay người về phòng, "bang" một tiếng, cửa đóng lại, tiếng vang hòa lẫn trong gió tuyết, cuốn theo một luồng gió lạnh vút qua.
Kết giới bao quanh bốn phía, không gian yên tĩnh đến cực điểm, chỉ chờ Lâm Khước Li tự giác rời đi.
Làm nũng thất bại, Lâm Khước Li lạnh đến rùng mình.
Chưa nói đến chuyện thân thể Ma tôn này cậu vẫn chưa thích ứng, mà cho dù có thích ứng thì cậu cũng không dám vận dụng linh lực ma tu ở ngoài cửa Hạ Lan Tuyết.
Cậu xoay người định quay lại phòng, vừa nghĩ vừa tìm cách ở lại.
Ngay khi sắp bước ra khỏi kết giới của Hạ Lan Tuyết, hệ thống bỗng nhắc nhở: [Ký chủ, kết giới này vừa bị Đạp Tuyết tiên tôn động qua, giờ nó thành kết giới một chiều rồi, cậu mà đi ra thì không vào lại được đâu.]
Thật là hết thuốc chữa mà!
Vạn Kiếm môn tách biệt với thế giới bên ngoài, bị gió tuyết vây quanh trong núi, ra vào đều cực kỳ khó khăn. Lâm Khước Li xoay người, chuẩn bị tư thế, trong nháy mắt nhẹ nhàng xoay lại.
Đệ tử tạp dịch Kỷ Thuần đang định tiễn khách thì thấy vị tiểu công tử tộc Trường Minh này, môi hồng răng trắng, vừa mới còn tỏ ra dịu dàng ôn hòa bỗng nhiên quay phắt lại rồi ngay giữa sân tuyết dày mà quỳ xuống!
Linh lực của thiếu niên chẳng đáng kể, thậm chí gần như không có, chỉ khoác trên người một bộ y phục mỏng manh. Không hiểu sao trưởng bối trong tộc lại để cậu đi xa mà chẳng chuẩn bị lấy một bộ áo dày cho ra hồn. Tuyết dày nhanh chóng phủ trắng đỉnh tóc đen của cậu.
Tiểu công tử ánh mắt kiên định, trông cứ như sẵn sàng chết tại chỗ. Nhưng vừa mở miệng lại là một màn khác hẳn: "Sư tôn! Ta quỳ xuống bái sư! Ta quỳ xuống —— bái sư đây! Ta thật sự quỳ xuống ——! Không tin ngài ra —— đây —— xem —— đi —— a ~ ~!"
Kỷ Thuần: "......"
Đạp Tuyết tiên tôn vốn thích tĩnh lặng, nơi ở của người mấy trăm năm qua đều yên ắng như rừng sâu, giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một con chim sẻ nhỏ ríu rít thế này.
Một cơn gió mạnh lại thổi qua, cuốn theo tuyết lạnh.
Phòng bên trong vẫn im lìm.
Cửa vẫn đóng chặt.
Lâm Khước Li hắt xì một cái thật to.
Kỷ Thuần là đệ tử của trưởng lão tông môn, được gọi là đệ tử ngoại môn. Ngày thường ngoài việc phụ giúp Đạp Tuyết tiên tôn, quan trọng nhất vẫn là tu tiên học đạo. Ở cạnh Đạp Tuyết tiên tôn lâu ngày, y cũng tự cho mình chẳng phải loại người mềm yếu hay dễ thương hại ai.
Thế nhưng nhìn thiếu niên quỳ trong tuyết như thế, khuôn mặt vừa mới có chút hồng hào đã nhanh chóng trắng bệch, đôi mắt phản chiếu ánh tuyết, nhìn lên ánh sáng yếu ớt giữa trời.
Y còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự động bước tới trước mặt Lâm Khước Li, hơi khom lưng, dịu giọng khuyên nhủ: "Tiểu công tử, nếu thật lòng muốn bái nhập Vạn Kiếm môn thì con đường sau này sẽ không dễ dàng gì đâu. Tu luyện để cứu giúp sinh linh không phải là việc đơn giản, tu hành phải chịu khổ hơn người thường nhiều lắm."
Kỷ Thuần nói xong còn lặng lẽ liếc nhìn vào trong phòng, như sợ mình xen vào việc người khác sẽ bị Hạ Lan Tuyết trách phạt.
Nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn không có phản ứng gì, chắc cũng ngầm đồng ý để y khuyên răn vị công tử kia một chút.
Lâm Khước Li lớn tiếng nói: "Ta có thể cố gắng, ta giỏi nhất là cố gắng đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!