Chương 28: Ma tộc lòi đuôi

Nhìn kim chỉ trên bàn truy yêu nhảy loạn, Lâm Khước Li choáng cả người, phản xạ đầu tiên là muốn ném đi.

Cũng may cậu kịp phản ứng, vội vàng nắm chặt lại, dù sao cái bàn truy yêu này cũng tốn mất năm điểm tích phân quý giá, rồi căng thẳng nhìn đông nhìn tây, cảnh giác cao độ.

Nhưng xung quanh vẫn yên ắng không một tiếng động.

Lâm Khước Li nuốt nước miếng.

Chẳng lẽ cái bàn truy yêu này không nhạy à? Cả ngày nay nó không có động tĩnh gì, giờ thì lại quay loạn, kim xoay tròn 360 độ, chẳng chỉ hướng gì hết, khiến cậu chẳng hiểu được gì.

Nhưng sự bất thường này khiến cậu thấy sợ.

Hay là... quay về thôi...

Vèo!

Trong nháy mắt, trời đất trước mặt Lâm Khước Li đảo lộn. Chờ khi cậu kịp phản ứng đã bị ném mạnh xuống đất rồi.

Lâm Khước Li hoang mang bò dậy, nhìn quanh thì thấy khắp nơi là rễ cây, có rễ to, rễ nhỏ mọc tua tủa từ mặt đất lên, cuộn trào như sóng. Ngay cả con lừa của cậu cũng bị hất văng, cậu ngã chỏng vó theo nó.

Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Khước Li lập tức niệm thuật pháp, đánh về phía những rễ cây đang quấn lấy con lừa.

"Chạy đi! Mau chạy đi!"

Không biết con lừa có hiểu tiếng người không, nhưng nó rõ ràng bị dọa sợ, hất mạnh chân sau rồi phóng đi mất.

Con lừa vừa đi, toàn bộ rễ cây dồn về phía Lâm Khước Li tấn công.

Đang định phản công, chuỗi hạt trong tay cậu bỗng phát sáng vàng rực, một luồng gió mạnh quét qua, đánh bay đám rễ cây đang vươn lên!

Đám rễ như bị linh khí từ chuỗi hạt làm cho kinh sợ, cong queo lại rồi rút nhanh xuống đất.

Bây giờ đã vất vả truy được tung tích của thụ yêu, Lâm Khước Li đâu thể để nó trốn thoát. Cậu lập tức điều khiển thuật pháp đuổi theo.

Cậu lao điên cuồng trong rừng, thuật pháp tăng tốc khiến cảnh vật hai bên mờ mịt, chỉ biết mình ngày càng chạy sâu vào trong.

Thụ yêu có vô số "thụ tâm" nằm rải rác khắp nơi, phải nhổ hết từng cái mới có thể giết hoàn toàn. Lâm Khước Li cảm nhận được yêu khí càng lúc càng dày đặc, cậu đã tiến vào lãnh địa của thụ yêu. Khắp nơi xung quanh đều là rễ cây quấn chặt.

*thụ tâm: trái tim của thụ yêu 

Chuỗi hạt trên tay tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, nhưng cậu vẫn không chắc xung quanh có "thụ tâm" nào không...

"Cứu mạng..."

Tiếng kêu cứu đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Lâm Khước Li dừng lại, quay sang, thấy bên cạnh có một cây cổ thụ khổng lồ bị rễ cây và dây leo quấn chằng chịt, gần như không còn thấy rõ thân cây nữa. Ở giữa đám rễ ấy, những sợi dây leo quấn thành một cái kén to đùng treo lủng lẳng.

Điều khiến Lâm Khước Li kinh hãi là trong cái kén đó có người! Còn tận hai người nữa!

Máu tươi từ trong kẽ của cái kén chảy nhỏ giọt xuống đất, đám rễ cây đang hút máu họ.

Không kịp nghĩ, Lâm Khước Li lập tức dùng thuật pháp thiêu cháy cái kén.

Kén bị phá, cậu nhìn thấy một nam một nữ thương tích đầy mình, hai người trông khá giống nhau, tuổi cũng xấp xỉ với cậu.

"Cảm... cảm ơn ngươi..." Cô nương ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Khước Li thì bỗng hoảng sợ: "Là... là hơi thở của Vạn Kiếm môn! Sao ngươi lại cứu bọn ta!"

Cô nương dường như còn sợ Lâm Khước Li hơn cả thụ yêu, vội lùi lại, run rẩy nói: "Đừng... đừng giết bọn ta..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!