Lâm Khước Li cảm thấy mình nên đặt tên cái thước sao cho thực tế một chút, kiếm thì ít khi dùng chứ cái thước này lại thường xuyên phải dùng đến.
Vì vậy, cậu đặt tên cho nó là "Thấy Tay Đau". Cậu cực kỳ hài lòng với cái tên này.
Lâm Khước Li cẩn thận móc cái thước ra, đánh cậu thì được, nhưng mà dùng cái thước đã kết băng để đánh thì không được đâu nha!!
Thấy Lâm Khước Li đưa tay ra, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào cái thước của mình, Hạ Lan Tuyết chỉ có thể nặng nề thở dài.
"Ngươi biết sai ở đâu không?"
Lâm Khước Li chớp mắt: "Là... bởi vì ta không chịu tu luyện sao?"
"Ngươi có từng nghĩ, ngươi cứ lười biếng không chịu tu luyện như thế là đang uổng phí thời gian sống không?"
"Ta đâu có sống uổng phí đâu..." Lâm Khước Li gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy mỗi ngày được ăn ngon là rất vui rồi mà!"
"......"
Sau một hồi im lặng, Lâm Khước Li tự giác nói: "Ta biết sai rồi."
Hạ Lan Tuyết nói: "Duỗi tay."
Hạ Lan Tuyết nắm lấy cổ tay của Lâm Khước Li, khiến bàn tay cậu mở ra bằng phẳng.
Lâm Khước Li ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp đôi mắt vàng tĩnh lặng như mặt hồ của Hạ Lan Tuyết, sâu thăm thẳm, không thấy đáy. Thấy Hạ Lan Tuyết giơ tay lên, cậu lập tức c*n m** d***, nhắm mắt lại.
"Bốp!"
Chiếc thước đánh xuống tay Lâm Khước Li, để lại một vệt đỏ. Hạ Lan Tuyết nói: "Lần này là cảnh cáo, để ngươi nhớ cần phải tu luyện chăm chỉ."
Bị đánh xong, Lâm Khước Li vội rụt tay lại, áp lên vết đau nóng rát, ấm ức nhìn Hạ Lan Tuyết: "Dạ..."
Cậu khẽ lắc lắc tay.
Ôi, đau thật...
Cũng may là kiếm được điểm, coi như có chút an ủi.
Nhưng mà...
Lâm Khước Li hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Lan Tuyết.
Cậu và Lâm Lạc từ nhỏ đều không có cha mẹ, phải sống nhờ nhà họ hàng. Hồi nhỏ, cậu thường nghe người ta kể về cha mẹ mình, nào là hay cằn nhằn, hay mắng mỏ nhưng cậu chưa từng được trải qua cảm giác đó. Không ngờ bây giờ lại bị Hạ Lan Tuyết răn dạy một trận như thế này!
Thật là kỳ lạ quá đi!!!
Lâm Khước Li hậm hực trở lại giường, thấy Hạ Lan Tuyết sau khi đánh xong cũng chẳng nói gì thêm, bèn giả vờ như không biết, trùm chăn kín người. Cái tay vừa bị đánh vẫn còn đau âm ỉ, cậu vô thức thò ra ngoài chăn, lòng bàn tay đỏ bừng lọt vào tầm mắt Hạ Lan Tuyết.
Lâm Khước Li nghĩ thầm: Dù sao hôm nay cũng bị đánh rồi, không tu luyện chắc cũng chẳng sao đâu ha?
Thôi, ngủ cái đã!
Thế là Lâm Khước Li giả vờ ngủ, mà giả vờ sao lại thành ngủ thật mất tiêu.
Hạ Lan Tuyết nhìn đệ tử đang ngủ say, thở dài. Chỉ cần nhìn qua là biết đứa nhỏ này căn bản chẳng hề biết lỗi, chỉ đang cố gắng giả vờ để cho qua chuyện thôi. Hắn chỉ có thể khẽ lắc đầu bất lực........
Ngày hôm sau, mọi người đều lần lượt lên đường truy lùng tung tích của thụ yêu. Lâm Khước Li vui vẻ đi theo sau Hạ Lan Tuyết, trong lòng nghĩ lần này chắc mình chỉ cần "ngồi mát ăn bát vàng" là được.
Khi đến vùng ngoại ô, cậu còn không quên tự mua bữa sáng cho mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!