Hạ Lan Tuyết dò xét một vòng, trong lòng dần dần có suy đoán.
Suy đoán này thật sự khiến người ta chấn động, thậm chí không thể tưởng tượng nổi, thể chất "lô đỉnh" đã sớm tuyệt tích ngàn năm, hiện giờ sao lại tái thế?
Hơn nữa lại xuất hiện trên người đệ tử của tộc Trường Minh?
Trong mắt Hạ Lan Tuyết hiện lên vài phần phẫn nộ rất nhỏ.
Tộc Trường Minh sao lại mặc kệ một đệ tử như vậy một mình lang bạt bên ngoài, giờ này khắc này nếu Lâm Khước Li đối diện không phải là hắn mà là người khác, e rằng không biết sẽ bị đối xử như thế nào.
Không, tộc Trường Minh thậm chí......
Bọn họ hạ loại thuốc xấu xa như thế, mục đích gì chứ?
"Bang bang!"
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa của Kỷ Thuần.
"Tiên tôn! Ta nghe Thủ Dương tiên quân nói Lâm công tử xảy ra chuyện, có cần ta hỗ trợ không?"
Hạ Lan Tuyết nhìn người trong lòng.
Hiện giờ Hạ Lan Tuyết y phục chỉnh tề, không chút lơi lỏng, còn Lâm Khước Li cuộn tròn trong lòng hắn, túm lấy cổ áo hắn thì quần áo xộc xệch, tóc đen rối tung, trông rất chật vật.
Hạ Lan Tuyết liếc mắt một cái là có thể thấy xương quai xanh cùng ngực trắng nõn của Lâm Khước Li, có những giọt mồ hôi rất nhỏ chảy từ cổ Lâm Khước Li xuống, lướt qua một mảng da thịt đỏ ửng, hoàn toàn biến mất trong y phục.
Lâm Khước Li hơi há miệng th* d*c, vì khó chịu và xấu hổ mà lúc này không ngừng có nước mắt lăn xuống, thật sự rất tủi thân.
Thể chất lô đỉnh có tác dụng thúc tình.
Thúc giục không chỉ là chính mình, mà còn là người khác.
Giờ phút này nếu người ở nơi đây không phải là Đạp Tuyết tiên tôn mà là người khác, e rằng sớm đã bị câu đến mất hồn.
Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng kéo ống tay áo đang mở rộng của Lâm Khước Li lại, giúp cậu chỉnh lại.
Sau đó lạnh lùng nói: "Không cần."
"Vâng! Vậy ta có cần đưa dược phẩm và canh giải rượu vào không?"
Hạ Lan Tuyết dùng ống tay áo che khuất mặt và nửa người của Lâm Khước Li.
"Đừng vào."
"...... Vâng?"
Sau khi Kỷ Thuần rời đi, mặt Hạ Lan Tuyết trầm xuống: "Ngươi biết chính mình đang làm gì không? Không được ở trước mặt người khác khóc như vậy."
Hắn không biết Lâm Khước Li có rõ ràng về tình trạng của mình hay không, nhưng lại không hề phòng bị như thế...
"Sư tôn không phải...... người khác......"
Lâm Khước Li lại lần nữa cầu xin: "Sư tôn song tu với ta có được không......"
Sắc mặt Hạ Lan Tuyết càng lạnh hơn: "Ngươi treo song tu ở cửa miệng, chính là am hiểu chuyện này?"
Lô đỉnh cùng người khác h**n ** tuyệt không có chỗ tốt, nhưng lại cần h**n ** để giải tà hỏa, điều này quá dễ bị người khác lợi dụng, cũng không biết tộc Trường Minh biết được bao nhiêu, hay lại không dạy cậu về những quan niệm sai lầm.
"Ta......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!