Chương 23: Muốn có bảo bảo với sư tôn...

Khâu Hằng rót cho Lâm Khước Li một ly rượu đầy, gã cười rồi nâng chén nói: "Kính ngươi."

Trong móng tay gã giấu một ít bột thuốc, khi rót trà đã lén thả vào ly của Lâm Khước Li.

Loại bột này là Thất Tâm Hoàn đã được nghiền nát, đủ khiến một người trưởng thành mất lý trí, phát điên, sau cơn điên loạn thì sẽ kiệt sức và không thể cử động được. Nếu Lâm Khước Li phát điên giữa yến tiệc, gã không tin môn quy nghiêm ngặt của Vạn Kiếm môn và Hạ Lan Tuyết có thể dung thứ.

Hơn nữa... sau khi mất sức rồi, ngày mai cậu còn thi đấu kiểu gì được nữa chứ?

Nhưng đúng lúc đó, Hạ Lan Tuyết bước vào. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ra cửa chính, ngay cả Thủ Dương cũng tưởng mình nhìn nhầm.

"Sư tôn...!"

Lâm Khước Li vui mừng đến mức gần như phát cuồng, lập tức đứng dậy đi đón, cũng nhân cơ hội này cắt ngang cuộc nói chuyện với Khâu Hằng.

Khâu Hằng khẽ nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh hai người bọn họ, trong lòng thấp thỏm không yên, liên tục liếc nhìn ly rượu của Lâm Khước Li.

Bàn tiệc cho phép ngồi tùy ý, nhưng theo lý mà nói, Khâu Hằng vốn không có tư cách ngồi cùng bàn với Hạ Lan Tuyết và Lâm Khước Li. Chỉ là da mặt gã dày, cố nán lại, mà người khác cũng không dám nói gì.

Lâm Khước Li ngồi bên cạnh Hạ Lan Tuyết, chớp mắt nhìn hắn: "Sư tôn thật sự tới rồi."

Hạ Lan Tuyết hỏi: "Ngươi định làm gì?"

Lâm Khước Li cười hì hì: "Không có làm gì đâu, chỉ là muốn sư tôn ngồi đây bầu bạn, cùng ta ăn uống một chút thôi, cũng coi như chúc mừng một phen!"

Thật ra Lâm Khước Li đã lén bôi xuân dược từ hệ thống lên miệng ly của mình, chỉ cần dụ được sư tôn uống...

Sau khi Hạ Lan Tuyết ngồi xuống, có người hầu mang rượu lên cho hắn, rót đầy ly.

Lâm Khước Li đảo tròng mắt, nhân lúc không ai để ý mà đổi ly của mình với ly của Hạ Lan Tuyết, nói: "Sư tôn, ly này là Khâu Hằng sư huynh rót cho ta đó, nhìn thì có vẻ giống rượu của Vạn Kiếm môn, nhưng thật ra là rượu ngon bí truyền của tộc Trường Minh, sư tôn nếm thử xem."

"?!" Ngồi bên cạnh, Khâu Hằng suýt chút nữa bị dọa chết khiếp.

Nếu Lâm Khước Li thật sự đưa ly rượu của mình cho Hạ Lan Tuyết uống...

Thuốc của Dược Tông làm sao có thể qua mắt được Hạ Lan Tuyết chứ? Nếu bị phát hiện ra gã hạ dược cho tiên tôn, thì đời này gã coi như xong luôn!

Gã run giọng ngắt lời: "Tiên, tiên tôn...! Nhắc đến rượu ngon, sư phụ ta cũng có mang theo chút lễ vật cho ngài, lần này đến đây ngoài rượu còn có quà, mong tiên tôn đích thân xem qua."

Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu liếc gã, giọng nhàn nhạt: "Để Thủ Dương đi xem là được."

Khâu Hằng đối diện ánh mắt đó thì hoảng sợ, vội cúi đầu rồi lập tức đứng dậy quay sang Minh Quang trưởng lão, hô: "Sư phụ!"

Minh Quang trưởng lão chú ý đến động tĩnh bên này, thấy Khâu Hằng thì bước tới.

Ông cau mày, vỗ nhẹ lưng Khâu Hằng: "Ngươi hiểu quy củ không hả? Ở đây làm gì? Mau theo ta về..."

Rồi ông quay lại, chắp tay khom người nói với Hạ Lan Tuyết: "Khâu Hằng tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong tiên tôn đừng trách tội."

"Không sao." Hạ Lan Tuyết bình thản nói, phất tay về phía mấy vị khách khác, ý bảo ai muốn ngồi thì ngồi.

Minh Quang nghe thế mừng rỡ, lập tức ngồi xuống luôn: "Đa tạ tiên tôn."

Ai mà nỡ bỏ qua cơ hội được thân cận với Đạp Tuyết tiên tôn chứ?

Lâm Khước Li nhìn thấy mọi người cung kính với Hạ Lan Tuyết như thế thì âm thầm bĩu môi.

Đúng là xã hội phong kiến trong giới Tiên môn, người có địa vị thì uy nghiêm thật đáng sợ.

Nhưng cũng nhờ một phen rối loạn như vậy mà Khâu Hằng kịp thời đổi lại ly rượu của Hạ Lan Tuyết và Lâm Khước Li.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!