Lâm Khước Li mím môi.
Cậu không chắc cảnh giới Kim Đan và mình chênh lệch bao nhiêu, nhưng dù có lớn đến đâu thì hiện tại cậu cũng chẳng còn nhiều lựa chọn. Dù sao trên lôi đài cũng không được phép đánh chết người, cậu chỉ cần lên đó chống đỡ một chút, cùng lắm là bị thương nhẹ rồi được Hạ Lan Tuyết cho một viên thuốc hồi phục, còn có thể kiếm được chút điểm tích phân.
Cũng... cũng không phải là không thể chịu được.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Khước Li hít sâu một hơi rồi bước lên lôi đài.
Sợ làm mất mặt Vạn Kiếm môn, cậu cố gắng học theo dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của Hạ Lan Tuyết và Thủ Dương, mặt không biểu cảm, bước đi nhẹ mà vững vàng, tựa như gió thổi dưới chân.
Thủ Dương chú ý đến động tĩnh bên này, không kìm được mà siết chặt tay vịn ghế, cau mày.
Chuyện này là sao?
Lôi đài khiêu chiến khác với bốn lôi đài thi đấu thường quy, đây là một lôi đài đặc biệt, ở giữa đặt một cái trống lớn. Ai là người đầu tiên gõ vang được trống ấy thì người đó thắng. Lâm Khước Li nhìn cái trống kia, cảm thấy vừa gần ngay trước mắt vừa xa tận chân trời, trong lòng lại thêm thấp thỏm, ánh mắt đảo quanh một vòng quan sát khán giả xung quanh.
Nghe nói trận này là để tranh vị trí đệ tử nội môn của Hạ Lan Tuyết nên thu hút không ít người đến xem. Dù số người không quá đông nhưng vẫn đủ khiến Lâm Khước Li khẩn trương đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi.
Cậu thầm nghĩ, may mà trước đó mình đã đổi được vài thuật pháp cấp thấp, lại còn được Thủ Dương huấn luyện riêng nửa tháng, nếu không bây giờ lên đây chắc chỉ có thể bị đánh đến mất mặt.
"Đắc tội." Khâu Hằng chắp tay ôm quyền, rồi lập tức lao thẳng về phía Lâm Khước Li, khí thế mạnh mẽ hừng hực.
Lâm Khước Li sợ đến mức theo phản xạ lùi một bước, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương đánh ngã.
Cậu trừng to mắt, vừa mới định hoàn hồn thì thấy một đường chém như dao bổ thẳng vào mặt mình.
Lâm Khước Li vội lăn sang một bên, nghe thấy tiếng sàn nơi mình vừa đứng bị chém vỡ vụn vang lên "rắc" một cái.
Trời ơi!
Lâm Khước Li suýt nữa không giữ nổi biểu cảm, vừa định đứng dậy thì đã không kịp ra chiêu, bị Khâu Hằng áp sát đánh cho liên tục lùi về sau, chỉ biết vội vàng chống đỡ.
Thấy được một khe hở, cậu nhận ra Khâu Hằng có vẻ chậm lại một nhịp, vội vàng niệm chú muốn phóng thuật pháp, kết quả vừa sơ ý đã bị Khâu Hằng tung một chưởng trúng ngay ngực, đánh bay ra ngoài.
"A...!"
Lâm Khước Li ngã rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
Thủ Dương lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
Những người xung quanh xem cũng không khỏi cau mày.
Họ thầm nghĩ: Tiểu thiếu niên này nhìn qua thì còn kẹt giữa Luyện Khí và Trúc Cơ, giờ xem ra đúng là không thể nào vượt cấp đối đầu với tu sĩ Kim Đan rồi.
Có người hô to: "Tiểu huynh đệ, mau đầu hàng đi!"
"Đúng đó! Dám nhận khiêu chiến đã rất giỏi rồi, đừng để bị thương hỏng mất linh căn!"
Khâu Hằng khựng lại một chút.
Gã cắn chặt răng, nghĩ thầm: Quả nhiên Lâm Lạc này chẳng có chút tu vi hay thực lực nào cả, chỉ là kẻ ỷ sắc mà sống!
Nhưng không sao, chỉ cần gã trở thành đệ tử của Vạn Kiếm môn...
Lâm Khước Li cũng khựng lại, đầu hàng... sao?
Cậu không nhìn thấy Hạ Lan Tuyết nên theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Thủ Dương ở gần hơn.
Thủ Dương nhíu mày, khẽ gật đầu, chỉ vào dây đeo bên hông cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!