Lâm Khước Li sững sờ.
Nhưng cậu không dám mở phong ấn ra để xác nhận bên trong có thật là mảnh vỡ đó hay không. Nếu lỡ thật sự là vậy, khi ma khí tỏa ra mà bị "thần giết chóc" Hạ Lan Tuyết kia phát hiện, cậu chắc chỉ còn nước "hồi sinh" thêm lần nữa.
Lâm Khước Li ôm túi gấm, run cầm cập, khổ sở đến mức muốn khóc mà không khóc nổi.
Cậu hít sâu một hơi rồi triệu hồi hai ảnh vệ.
Truy Ảnh và Thính Phong xuất hiện sau khi được gọi. Lâm Khước Li lập tức giơ túi gấm lên hỏi: "Sao lại thành thế này?"
Nếu được, cậu thật sự không muốn dính dáng đến Ma cung, kể cả hai người này luôn. Thân phận hiện tại của cậu quá khó xử, hơn nữa Ma cung xem chừng đã bị Kim trưởng lão thao túng.
Tóm lại, cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi bỏ chạy. Chuyện nơi này chẳng liên quan gì đến cậu, cậu không muốn dây thêm rắc rối.
Thính Phong dừng một chút rồi đáp: "Cái này... thuộc hạ cũng không rõ lắm. Đây là việc bên phía Kim trưởng lão bọn họ. Thuộc hạ đoán rằng có lẽ Kim trưởng lão và Từ trưởng lão thấy không thể chống lại Đạp Tuyết tiên tôn, nên thay vì để mảnh vỡ rơi vào tay chính đạo, họ quyết định giao cho ngài."
Lâm Khước Li nghĩ thầm: Xem ra mảnh vỡ này là do Kim trưởng lão dùng một loại bí pháp truyền tin đặc biệt của Ma tộc mà gửi đến cậu.
Điều cậu không biết là thanh Ma kiếm kia vốn dĩ là binh khí của Ma tôn đời trước. Mảnh vỡ tất nhiên sẽ bị Ma tôn đương thời hấp dẫn, giữa cậu và mảnh vỡ vốn tồn tại liên kết tự nhiên.
Truy Ảnh
- người trẻ tuổi hơn
- bĩu môi nói: "Chắc chắn là vậy rồi! Tên Kim trưởng lão kia lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai mà chẳng biết. Nếu không bị Đạp Tuyết tiên tôn ép đến đường cùng, chắc lão đã định độc chiếm mảnh vỡ. Không ngờ Ma tôn đại nhân của chúng ta lại như chim sẻ rình sau lưng bọ ngựa, chỉ chờ thời cơ để thu toàn bộ mảnh vỡ về tay mình."
Lâm Khước Li: "......"
Ta không phải, ta thật sự không có làm vậy!
Thính Phong hơi nheo mắt, nghiêm túc nói: "Ma tôn xin yên tâm. Tuy các trưởng lão khác đều bị Kim trưởng lão lừa, nhưng vẫn còn rất nhiều người trong Ma cung trung thành với ngài. Chúng ta biết hiện tại ngài đang vì đại nghiệp mà tạm thời ẩn mình bên cạnh Đạp Tuyết tiên tôn, chắc chắn sẽ càng cẩn trọng và hành sự kín đáo."
Khóe miệng Lâm Khước Li giật giật: "Được rồi."
Cũng xem như không tệ...
Truy Ảnh cười khẩy: "Còn bọn cáo già như Kim trưởng lão ấy à, để cho chúng tranh giành mảnh vỡ với Đạp Tuyết tiên tôn đi. Cuối cùng kẻ được lợi vẫn là chúng ta."
Hai người nhìn Lâm Khước Li với ánh mắt đầy sùng bái, như thể bị trí tuệ "thâm sâu" của cậu thuyết phục hoàn toàn.
Lâm Khước Li: "......"
Lâm Khước Li nói: "Các ngươi lui xuống đi."
Cậu cẩn thận nhét mảnh vỡ vào sâu nhất trong túi trữ vật.
Đáng sợ thật.
Thật sự rất đáng sợ.
Sau đó, cậu buồn bã chui vào ổ chăn.
Ai... Nếu Ma tộc không làm chuyện xấu, chính đạo cũng chẳng cần thù ghét Ma tộc, mọi người có thể sống hòa bình với nhau thì tốt biết mấy.
Cậu cũng đâu cần vừa xuyên vào đã phải "hồi sinh" liên tục như vậy!
Lâm Khước Li mơ mơ màng màng rồi ngủ mất.
Suốt nửa tháng sau đó, vì miếng thịt, mỗi ngày cậu đều ngoan ngoãn luyện kiếm và làm việc vặt. Chỉ là Hạ Lan Tuyết thì hoàn toàn bế quan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!