Chương 19: Thích món điểm tâm này đến thế sao?

Lâm Khước Li vẫn ngủ thêm hai canh giờ mà không có ai đến đánh thức cậu.

Sau khi tỉnh dậy, cậu vội vàng thu dọn hành lý, chuẩn bị cùng Hạ Lan Tuyết lên đường trở về Vạn Kiếm môn.

Trong lúc thu dọn, cậu nhìn thấy ngoài cửa có người đang đứng, là Tưởng Lợi.

Tưởng Lợi mấy ngày nay cũng ở lại giúp đỡ, Lâm Khước Li cảm thấy hình như hắn ta rất hay xuất hiện bên cạnh mình, ví dụ như lúc mang cơm, mang nước, chắc là nhiệm vụ của hai người cũng tương tự nhau.

"Ngươi sắp đi rồi à?" Tưởng Lợi gãi đầu. Hắn ta vốn là người cao lớn, thật thà, không giỏi giấu cảm xúc, lúc này nhìn Lâm Khước Li, vẻ mặt mang chút buồn bã.

Nhiều ngày nay Lâm Khước Li quá thân thiện, khiến hắn ta gần như quên mất rằng người trước mặt mình là một tiểu tiên nhân.

Lâm Khước Li gật đầu: "Đúng vậy. Những ngày qua cảm ơn Tưởng đại ca đã chăm sóc ta, thật vui vì được quen biết một người bạn như huynh."

Tưởng Lợi càng thêm buồn: "Chúng ta... còn có thể gặp lại không?"

"Nếu ta có dịp xuống núi, sẽ đến tìm huynh cùng dì Vương và chú Vương chơi nhé?" Lâm Khước Ly cười hì hì: "Có cơ hội mà!"

"Ừm..."

Tưởng Lợi lấy ra một hộp điểm tâm đưa cho cậu: "Mẹ ta làm đó, có thể hơi đơn giản, không biết công tử có thích hay không, nhưng..."

Hắn ta lại gãi đầu. Những loại điểm tâm sang trọng của nhà giàu hắn ta không làm được, đây là thứ tốt nhất mà hắn ta có thể mang ra.

Lâm Khước Li tò mò nhận lấy, lặng lẽ mở ra xem, bên trong là nhiều loại bánh mềm với hình dạng và màu sắc khác nhau, phần lớn là bánh đậu xanh.

Trời ơi!!

Đây là món điểm tâm đầu tiên mà cậu được ăn sau khi xuyên vào thế giới này!

Là đồ ăn được, là điểm tâm của người cổ đại thật sự!

Hu hu hu hu...

Vẻ mặt cậu không thể giả nổi nữa, Lâm Khước Li ôm hộp điểm tâm, gần như muốn bật khóc, nhìn thật sự rất xúc động: "Tưởng đại ca!!! Ta sẽ không bao giờ quên huynh đâu!!"

Tưởng Lợi vốn còn thấy buồn, nhưng thấy cậu vui như vậy thì cũng thấy an lòng: "Được, được rồi..."

Lâm Khước Li nghĩ ngợi, thấy không thể nhận không điểm tâm của người ta, bèn lục lọi khắp người, tìm được một chiếc mặt dây nhỏ đeo bên hông.

Cậu nghĩ thầm: Dù sao cũng là đồ của Ma tôn, một miếng ngọc đeo người cũng phải có chút giá trị chứ.

Lâm Khước Li đưa mặt dây cho Tưởng Lợi.

Tưởng Lợi ngỡ ngàng nhận lấy, quý trọng mà nâng nó trong lòng bàn tay: "Cái này... quý giá quá rồi..."

"Không sao đâu! Coi như là lời cảm ơn huynh và dì, chú đã chăm sóc ta mấy ngày nay."

Sau khi tạm biệt nhau, Lâm Khước Li ôm hộp điểm tâm vui vẻ bước lên xe ngựa.

Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đang ngồi một bên, Lâm Khước Li như sực nhớ ra điều gì, lập tức nheo mắt, ôm hộp điểm tâm như báu vật mà nói: "Sư tôn, ta... ta... chúng ta vẫn chưa về tới núi mà, ăn chắc không sao đâu ha!"

Cho dù có bị đánh, cậu cũng muốn ăn! Cùng lắm thì cậu xuống xe ngựa ngồi ăn luôn!

Hạ Lan Tuyết lạnh mặt nhìn cậu.

Tưởng Lợi cùng đệ tử của hắn bày tỏ tình cảm, lại còn tặng quà, tất cả hắn đều nhìn thấy rõ.

Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu mày, thích đến mức ấy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!