Lâm Khước Li chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói, cậu không hiểu vì sao, cho đến khi nhìn thấy trận pháp dưới chân mình dường như sáng rực hơn những chỗ khác..... Không ổn rồi.
Trận pháp này, so với cái cậu từng thấy ngay khi mới xuyên thư... hình như không khác mấy?!
Là trận pháp mà Hạ Lan Tuyết dùng để truy tìm tung tích Ma tu!
Lâm Khước Li hoảng hốt lùi lại vài bước, nhưng ánh sáng trận pháp vẫn như hình với bóng, bám theo cậu.
Ở phía bên kia, cách qua làn khói đen và ánh lửa, Hạ Lan Tuyết đang cúi đầu thì nhận thấy có điều khác thường từ phía Lâm Khước Li, hơi nhíu mày, còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ nghe thấy một tiếng "Bùm!" thật lớn.
Lâm Khước Li bị âm thanh đó dọa đến co rụt người lại, quay đầu nhìn thì thấy dãy nhà bên cạnh đã bị lửa thiêu sụp, xà nhà và tường đều nứt ra, nghiêng ngả sắp đổ.
Ngay khi mái nhà và xà ngang sắp rơi xuống, Lâm Khước Li đang định chạy đi thì thấy trong căn phòng bên cạnh có một bé gái đang khóc. Nửa người dưới của cô bé bị kẹt lại bởi thanh chắn, không thể động đậy. Ngọn lửa đang lan dần lên vải áo và da thịt, khiến cô bé hét lên đau đớn, tiếng kêu chói tai.
Dù là ai đi nữa, thấy cảnh này cũng không thể làm ngơ. Lâm Khước Li cắn chặt môi, lao tới, dùng thuật pháp hất văng thanh chắn kia rồi lại dùng thủy thuật dập tắt ngọn lửa trên người cô bé, bế người lên và lập tức chạy ra ngoài.
"Ầm ——!"
Cả căn nhà bắt đầu sập xuống, cô bé khóc toáng lên: "Tỷ tỷ! Phía sau...!"
Lâm Khước Li còn chưa kịp niệm xong thuật pháp thì đã thấy sương tuyết tràn đến, bao quanh và che chở bảo vệ cậu.
Trông thì mềm mại nhẹ nhàng, nhưng lớp tuyết đó chứa linh lực khủng khiếp, chặn được những mảnh vỡ rơi xuống đầu Lâm Khước Li, đồng thời dập tắt ngọn lửa trên đường, mở ra cho họ một lối đi an toàn.
Ánh mắt Lâm Khước Li sáng lên, ôm chặt cô bé nói: "Đừng sợ, đừng sợ, vị thần tiên trên trời đang bảo vệ chúng ta!"
Cô bé ngẩng đầu từ vai Lâm Khước Li nhìn lên, trong ánh lửa đỏ rực và khói mịt mù thì thấy một tiên nhân áo trắng trắng hơn cả tuyết, lơ lửng giữa không trung, quanh người là sương trắng cùng thanh kiếm sáng ngời.
Lâm Khước Li bế cô bé ra ngoài, không kịp để ý đến chuyện khác, vội cùng các tu sĩ khác cứu người.
Cậu vốn tưởng mình chỉ là kẻ tầm thường, nhưng dù sao thân xác này cũng là của Ma tôn nên giữa biển lửa ngập trời này cậu lại không thấy khó chịu, không bị sặc khói hay ngất đi như người thường.
Lâm Khước Li dẫn thôn dân rời khỏi khu vực nguy hiểm, thuận tiện bước ra khỏi trận pháp.
Cậu quay đầu lại thì thấy Hạ Lan Tuyết đã biến mất.
Chắc là đã đuổi theo Ma tộc rồi.
Lâm Khước Li thoáng thất thần.
Mảnh vỡ Ma kiếm thứ nhất, Hạ Lan Tuyết giết Ma tôn mới lấy được.
Mảnh thứ hai, Hạ Lan Tuyết và Thiên Tuế cùng mọi người ở thôn Dương Cảnh đánh trọng thương ba trưởng lão Ma tộc, giết vô số Ma tộc mới đoạt được.
Mảnh thứ ba hiện đang ở thôn này, đã bị Ma tộc cướp mất. Hạ Lan Tuyết hiện giờ đang đuổi theo, không biết kết cục ra sao.
Nhưng Lâm Khước Li có linh cảm là cho dù Ma tộc đã mang mảnh vỡ đi xa, hoặc bố trí chướng ngại cực mạnh, Hạ Lan Tuyết vẫn có thể giành lại được.
"Lâm công tử!"
Thiên Tuế ở một bên gọi: "Mau, mau tới giúp chúng ta đưa người bị thương lên xe!"
"Được!"
Lâm Khước Li quay đầu lại, ngọn lửa lớn đã được dập tắt, mặt đất phủ đầy một lớp tuyết dày.
Nhưng nhà cửa và đất đai đều cháy đen, khói vẫn chưa tan hết, rõ ràng chứng tỏ nơi này vừa trải qua thảm cảnh.
Lâm Khước Li nuốt nước miếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!