Vòng tay phát sáng chiếu thẳng vào nữ quỷ kia, khiến nó không ngừng phát ra những tiếng thét chói tai rợn người. Cơ thể vốn đã rách nát của nó xuất hiện vô số lỗ thủng bốc khói trắng, làm nó ôm đầu nhảy khỏi người Lâm Khước Li. Mái tóc nó cũng rụt lại, như thể sợ hãi, né tránh ánh sáng từ chiếc vòng tay kia không kịp.
Lâm Khước Li trừng to mắt.
Cậu nhớ ra trước đó Kỷ Thuần từng nói chiếc vòng tay này có chứa một luồng linh lực của Hạ Lan Tuyết, có thể trừ tà, bảo hộ người đeo.
Ghê thật đấy, chỉ một tia linh lực, một viên hồng châu thôi mà có tác dụng lớn như vậy sao?
Lúc này, bốn phía đều phủ một màn sương tuyết. Lâm Khước Li chạm vào bông tuyết rơi xuống, nó tan chảy trong lòng bàn tay cậu.
Nhưng với nữ quỷ thì chuyện này lại hoàn toàn khác. Bông tuyết rơi lên người nó lập tức bốc cháy, khiến nó đau đớn đến phát điên, khuôn mặt vặn vẹo, bò rạp xuống đất một bên, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Khước Li.
Thấy không thể đến gần được, nữ quỷ nghĩ ra cách khác.
"Vút... vút..."
Lâm Khước Li thấy nữ quỷ dùng tóc làm vũ khí, quật mạnh vào xà ngang trên đầu cậu.....!
Cậu vội vàng bò né tránh, những thanh xà ngang xung quanh càng lúc càng nhiều, rơi xuống làm bụi bay mù mịt. Nữ quỷ lại dùng tóc cuốn lấy giá cắm nến và thanh kiếm gần đó, quăng thẳng về phía cậu.
"Phá!"
"Phá! Phá! Chắn!"
Lâm Khước Li liên tục ném mấy đạo thuật pháp ra, thật sự cũng chặn được mấy lần.
Nhưng sau đó thì không dễ như vậy nữa.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy phần đỉnh phía trên bắt đầu lắc lư, sắp đổ xuống.
Không phải chứ...?
Ầm ——!
Lúc này có muốn chạy cũng không kịp. Nếu chẳng may bị đỉnh đồng ấy rơi trúng, chắc chắn sẽ nát xác, Lâm Khước Li chỉ còn cách ngồi xổm xuống, sợ hãi che chặt tai.
Ngay khi đỉnh đồng sắp rơi, một bóng đen xuất hiện quanh người cậu.
Tuyết trong không trung lập tức tan biến, thay vào đó là ánh sáng tỏa ra từ chiếc vòng trên tay. Ngay sau đó, một bóng người mặc áo trắng hiện ra trước mắt.
Rầm ——!
Đỉnh đồng nổ tung trước khi chạm đất, vỡ nát thành từng mảnh, tiếng nổ vang trời. Lâm Khước Li che tai, trừng to mắt, mừng rỡ gần như phát điên: "Sư tôn...?!"
Hạ Lan Tuyết thật sự đi vào đây sao?! Làm thế nào mà người đó có thể tới được chứ?!
Xung quanh bắt đầu vang lên những âm thanh vỡ vụn, cảnh tượng trước mắt cậu đang sụp đổ.
Hạ Lan Tuyết... chẳng lẽ dùng tay không bóp nát ảo cảnh sao?
Lâm Khước Li bật dậy, chạy thẳng về phía Hạ Lan Tuyết. Hắn thuận tay đỡ lấy eo cậu, rồi cảm giác như bản thân đang rơi xuống. Có thứ gì đó đen tối, cùng luồng linh lực dữ dội đang lao tới.
"Sư tôn...!"
Lâm Khước Li sợ hãi ôm chặt Hạ Lan Tuyết, cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh họ đang tan rã.
Hạ Lan Tuyết cúi đầu nhìn cậu, tuy bị che mặt bằng khăn voan nhưng vẫn thấy rõ Lâm Khước Li bị dọa sợ đến mức co người lại, đầu vùi chặt trong ngực hắn, vô tình để lộ phần cổ trắng nõn sau gáy.
Cảnh tượng này khiến hắn nhớ đến những lần sau núi, khi các đệ tử luyện công, mỗi khi bị bị vụ nổ lớn dọa sợ, đám linh nô nhỏ cũng chạy tán loạn trốn vào lòng người khác, nhưng lại để lộ chỗ yếu hại của mình, thật là...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!