Lâm Khước Li choáng váng.
Ôm một cái được tận mười điểm?!
Đây chẳng phải là cái bánh nhân thịt khổng lồ sao!!
Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, dù sao ôm vốn dĩ là chuyện khó, mà lần này cậu cũng không phải cố ý ôm, chỉ là do "ngoài ý muốn" mà thôi...
Thật sự là ngoài ý muốn mà!!
Lâm Khước Li còn chưa kịp vui mừng thì đã hoảng hốt muốn đứng dậy, hai tay cậu theo phản xạ chống lên ngực Hạ Lan Tuyết để cả nửa người trên khỏi dính sát vào.
Chỉ thấy quanh người Hạ Lan Tuyết khí lạnh càng dày đặc, nét mặt cũng ngày càng đáng sợ. Lâm Khước Li vội vàng chống tay định đứng dậy, ai ngờ vì vướng quần áo mà trượt chân, đứng không vững, ngã nhào xuống lần nữa.
Trời ạ, lần này là dính hẳn cả nửa người lên rồi.
"......!!"
Đầu Lâm Khước Li gác ngay trên ngực Hạ Lan Tuyết, cậu còn nghe thấy nhịp tim nhẹ nhàng vang lên, thầm nghĩ: Hóa ra người tuyết cũng có tim đập à.
À không đúng, là người sống thì đương nhiên có tim đập rồi!
Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Khước Li còn ngửi thấy trên người Hạ Lan Tuyết có hương cỏ cây nhàn nhạt, thanh nhã như lan. Cậu hít nhẹ mũi, định ngửi kỹ hơn thì thấy giữa mày Hạ Lan Tuyết nhíu lại, hắn hất tay áo, trực tiếp ném Lâm Khước Li lên giường.
"Hu oa!"
Bị ném đến choáng váng, Lâm Khước Li chống tay trên giường khó khăn muốn ngồi dậy, nhưng nửa người dưới bị vướng váy, giãy mãi không xong. Cậu bĩu môi, ấm ức nói: "Sư tôn sao lại đột nhiên hung dữ như vậy, chỉ vì đệ tử đứng không vững giẫm phải quần áo rồi ngã thôi mà?"
Hạ Lan Tuyết im lặng.
Lâm Khước Li càng thêm tủi thân, nói với vẻ rất hợp lý: "Đệ tử đứng không vững cũng bị trách phạt sao... Sư tôn sao lại đối xử như vậy, đệ tử thật lòng chỉ muốn thử cái hỉ phục thôi, bây giờ thì lại chẳng ngồi dậy nổi."
Hạ Lan Tuyết nhìn người đang nằm bẹp dí trên giường, đúng là chẳng đứng dậy được thật, đành bất đắc dĩ vươn tay kéo cậu, tháo hỉ phục xuống giúp.
"Chuyện này vẫn là để ta làm cho xong."
Lâm Khước Li mừng thầm, thậm chí còn quay đầu cười trộm.
—— trách oan người ta rồi.
Hạ Lan Tuyết: "......"
Hắn lạnh giọng nói: "Mặc xong rồi thì tắt đèn, ngủ đi."
"Dạ!"
Lâm Khước Li vui vẻ cất hỉ phục, dù sao qua mấy lần tiếp xúc như thế, cậu tổng cộng đã kiếm được... 20 điểm!
Cộng lại thành 60 điểm, cậu đã đạt được mục tiêu giai đoạn đầu, ít nhất bây giờ có thể đổi vài phép bảo mệnh.
Cất đồ xong, Lâm Khước Li tắt đèn, chui vào giường nệm nằm ngủ.
Hạ Lan Tuyết thì ngồi xếp bằng trên giường, nhập định, không biết là đang ngủ hay đang tu luyện.
Đến nửa đêm gần sáng, Lâm Khước Li mơ màng mở mắt. Giường nệm của cậu nằm sát mép giường, cậu chớp chớp mắt, mơ hồ thấy ngoài cửa sổ mở toang có một khuôn mặt nữ nhân đầy thương tích, thối rữa với đôi mắt đỏ rực đầy tơ máu đang lặng lẽ nhìn mình.
Lâm Khước Li nghẹt thở, tim như ngừng đập.
Ngay sau đó, nữ nhân với mái tóc dài rối bù, đầy côn trùng bò lổn nhổn, từ cửa sổ thò vào, sắp nhào về phía cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!