Lâm Khước Li bắt chước Hạ Lan Tuyết, ngồi khoanh chân đối diện với hắn, ngoan ngoãn chờ chỉ dạy.
Hạ Lan Tuyết nhắm mắt nói: "Cho dù ngươi không bị tiếng chuông đồng ảnh hưởng, nhưng bên cạnh vẫn có người quan sát, tránh để xảy ra tình huống bất ngờ, ngươi vẫn nên học vài khẩu quyết trừ tà để phòng thân."
"Không sao đâu, sư tôn luôn ở bên cạnh đệ tử mà." Lâm Khước Li tươi cười nói: "Đệ tử chỉ cần ngồi yên là được!"
Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu mày: "Nếu cứ giữ mãi thái độ ỷ lại như vậy, sau này ngươi định làm sao mà tự lập?"
"Ta không muốn tự lập, ta muốn mãi mãi ở bên sư tôn." Lâm Khước Li dịu giọng nói: "Chỉ cần có sư tôn ở bên là đủ rồi."
Lời này cậu nói là thật lòng, dù sao cậu cũng không định ở mãi nơi này. Mục tiêu của cậu chỉ là ngủ với Hạ Lan Tuyết rồi chạy thôi.
Hạ Lan Tuyết nhíu mày chặt hơn, sắc mặt cũng dần lạnh đi.
Lâm Khước Li lập tức nhận ra có gì đó không ổn, ngồi thẳng dậy nói: "Học, học ngay!"
Hạ Lan Tuyết suýt thì bật cười.
Sống cả ngàn năm, trên đời này có biết bao tu sĩ tha thiết muốn được bái vào Vạn Kiếm môn mà không có duyên, thế mà giờ đây, hắn lại phải ép tên đệ tử bướng bỉnh này chịu học.
Lâm Khước Li ngoan ngoãn cùng Hạ Lan Tuyết học vài khẩu quyết, nhưng khi thực hành thì hai tay cứ lúng túng, ngón trỏ và ngón giữa dính vào nhau.
Cậu thử đi thử lại rồi chìa hai tay ra trước mặt Hạ Lan Tuyết, chớp mắt nói: "Đệ tử học không được, sư tôn cầm tay dạy ta được không."
Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ.
*ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết
Hạ Lan Tuyết liếc mắt lạnh lùng: "Ta là sư của ngươi, mau thu lại mấy cái ý nghĩ nhỏ nhặt đó đi. Chẳng lẽ ngươi quên lời răn trước khi xuống núi rồi sao?"
Lâm Khước Li cứng đờ cả tay.
A... bị phát hiện rồi.
Nhưng mà... cậu cứng cổ nói: "Đệ tử trước kia bị đánh, sau đó đã hứa là sẽ không cố ý gây rắc rối hay phạm lỗi nữa, giờ ta cũng đâu có phạm."
Ý nghĩ nhỏ khác với cố ý gây rối mà!
Hạ Lan Tuyết lắc đầu: "Tu sĩ hành đạo cứu người cần phải chuyên tâm tu luyện, không được chìm đắm trong mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hơn nữa, ngươi vẫn chỉ là một đứa nhỏ."
Lâm Khước Li nhỏ giọng phản đối: "Ta đâu còn là con nít nữa..."
"Vậy thì hãy làm một người trưởng thành hiểu chuyện và tự lập." Hạ Lan Tuyết nhắm mắt nhập định, không buồn để ý đến cậu nữa.
À.
Lâm Khước Li vò đầu.
Thật ra mấy khẩu quyết đó cũng không khó, cậu chỉ giả vờ làm nũng để chiếm chút lợi thôi. Ngẫm nghĩ kỹ một lát là cậu hiểu hết.
Kế hoạch diễn kịch vẫn phải tiếp tục. Đêm đó, trưởng thôn tổ chức một buổi tiệc nhỏ, giả bộ như nhà có con gái sắp gả sang thôn bên. Lâm Khước Li lén ăn ít thịt, lại còn uống vài chén rượu.
Ăn no uống say, khi trở về phòng, cậu thấy đèn lồng và dải lụa đỏ treo đầy khắp nơi, căn phòng tràn ngập không khí hỉ sự. Giống hệt như thật.
Hạ Lan Tuyết vẫn chưa rời phòng. Khi thấy Lâm Khước Li bước vào, ngửi thấy trên người cậu toàn mùi rượu, hắn khẽ nhíu mày.
Lâm Khước Li gãi đầu cười gượng: "Thôn dân nhiệt tình quá, ta không tiện từ chối."
Hạ Lan Tuyết không nói gì, chỉ yên lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!