Bốn phía bỗng nhiên vang lên tiếng chuông du dương, càng lúc càng rõ. Lâm Khước Li thấy Thiên Tuế quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu, như đang cố gắng chống lại thứ gì đó, không để bản thân bị cướp mất ý thức.
Thấy Thiên Tuế để lộ sơ hở, càng lúc càng nhiều mũi tên ám khí lao về phía cậu ta.
"Xoẹt ——"
Ngay sau đó, Lâm Khước Li thấy bên cạnh Thiên Tuế bỗng xuất hiện từng lớp sương lạnh. Trong chớp mắt, những mũi tên đó bị đông cứng, tan rã dễ như trở bàn tay.
Sương lạnh và bông tuyết rơi xuống khắp nơi. Lâm Khước Li quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Lan Tuyết vẫn ngồi yên bất động tại chỗ, nhưng quanh người tỏa ra sát khí lạnh buốt.
Hắn vốn có thể không ra ngoài, nhưng có lẽ muốn xem xem đối phương là ai nên đã xuống xe ngựa.
Lâm Khước Li không dám rời khỏi xe, chỉ lặng lẽ vén rèm cửa sổ lên nhìn trộm.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật nảy mình, xung quanh xe ngựa đều là ma vật cấp thấp.
Ma tộc được chia thành ba loại: Một loại là ma vật cấp thấp chưa khai mở linh trí, cũng chính là thứ mà cậu đang thấy trước mắt, Lâm Khước Li hiểu nôm na như ma thú hoặc yêu tinh Goblin trong trò chơi.
Một loại khác là Ma tộc đã khai mở linh trí, do tổ tiên truyền lại hoặc tự tu luyện mà thành hình người, như Kim trưởng lão, Thính Phong, Truy Ảnh... Bọn họ thường có đặc trưng như sừng hoặc đuôi.
Loại cuối cùng là Ma nhân do con người tu luyện tà pháp mà thành, giống như nguyên chủ. Cũng vì vậy mà Kim trưởng lão có thể kích động một nhóm Ma tộc chống lại Ma tôn, bởi máu của Ma tôn thực ra cũng không còn thuần khiết.
Lâm Khước Li nuốt nước bọt, nhìn thấy một Ma tộc ở không xa đang rung chiếc chuông đồng trong tay, chỉ huy đám ma vật mù quáng tấn công xe ngựa. Nhưng khi thấy sương lạnh xuất hiện, sắc mặt gã còn tái hơn cả tuyết.
Lâm Khước Li đoán được gã đang nghĩ gì, hẳn là không ngờ được Hạ Lan Tuyết lại tự mình xuống núi trước kỳ đại hội.
Tên Ma tộc đó vừa thấy Hạ Lan Tuyết xuất hiện thì không dám chống cự, sợ hãi đến mức định bỏ chạy.
Chỉ thấy Hạ Lan Tuyết khẽ nâng tay, dưới chân Ma tộc lập tức kết băng, giam cứng gã tại chỗ, không thể nhúc nhích. Gã hoảng loạn lấy ra phù chú để dịch chuyển rời đi, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thi pháp được.
Tiếng chuông vì thế mà bị cắt đứt, Thiên Tuế cuối cùng cũng tỉnh lại, lấy lại thần trí, rút kiếm chém giết những ma vật đang vọt tới gần xe ngựa.
Nhìn thấy Lâm Khước Li co rúm trong xe, rón rén ló đầu ra xem, Thiên Tuế vội nói: "Lâm công tử, ngươi đừng ra ngoài...!"
Có lẽ vì mới tỉnh lại, Thiên Tuế còn chưa ổn định, động tác có phần loạng choạng. Cậu ta cố gắng đứng thẳng dậy, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên đám ma vật trước mặt nên không phát hiện ra phía sau có một con khác đang lặng lẽ áp sát.
Lâm Khước Li nhìn thấy, sợ Hạ Lan Tuyết không để ý đến tình hình bên này, sợ Thiên Tuế thật sự bị thương, vội bò ra khỏi xe, kéo Thiên Tuế vào trong.
"Rầm!"
Ngay chỗ Thiên Tuế vừa đứng, một con ma vật bổ đao xuống, lưỡi đao khảm sâu vào đất.
Thiên Tuế kinh ngạc nhìn Lâm Khước Li.
Lâm Khước Li hoảng hốt kêu lên: "Thiên Tuế huynh, huynh đừng ở ngoài nữa, mau vào tránh đi! Dù sao có sư tôn ở đây, vèo một cái là ma vật hết ngay mà!"
Thiên Tuế còn tưởng bản thân cũng góp được chút sức, nhưng ngay sau đó, chỉ thấy bên ngoài một luồng gió lạnh quét qua, toàn bộ ma vật đều ngã rạp xuống.
Thiên Tuế: "......"
Thiên Tuế lại một lần nữa kinh ngạc nhìn Lâm Khước Li.
Tên Ma tộc cầm chuông đồng thấy bị Hạ Lan Tuyết bắt được, lập tức tự bạo nội đan mà chết, chiếc chuông đồng trong tay cũng rơi xuống đất.
Không lâu sau, xung quanh lại trở về yên tĩnh. Hạ Lan Tuyết cúi xuống nhặt chiếc chuông đồng lên, xem xét nó.
Thiên Tuế đầu tiên hỏi Lâm Khước Li: "Ngươi... ngươi thật sự không bị tiếng chuông đồng ảnh hưởng sao?"
Không bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông, lại còn bình tĩnh, thong dong như vậy, liệu có khi nào Lâm Khước Li vẻ ngoài trông yếu đuối mảnh mai nhưng thực ra lại là người có tu vi cao thâm? Cũng phải thôi, bằng không thì sao lại được Đạp Tuyết tiên tôn mang theo bên người chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!