Sáng sớm, trên núi Vạn Kiếm tuyết lớn rơi dày đặc, gió lạnh cắt da.
Bầu trời đổ tuyết, mây nhạt, ánh nắng mờ lạnh, giữa khung cảnh mênh mông ấy, Hạ Lan Tuyết chậm rãi xuống núi, sau lưng đeo một túi hành lý, trong đó có một thanh kiếm. Thực ra, người tu hành chỉ cần vận chuyển linh lực là có thể triệu hồi phi kiếm, hoàn toàn không cần mang kiếm bên người. Nhưng khi xuống phàm trần, mang kiếm theo là để người phàm trông thấy thì yên tâm hơn. Đây là quy củ mà Vạn Kiếm môn đời đời đều giữ.
Chưởng môn mỗi đời của Vạn Kiếm môn đều dành cả đời trừ yêu diệt ma, bảo vệ dân chúng, lâu dần đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho người dân gian.
Tông môn nằm trên đỉnh núi, con đường duy nhất xuống núi là một bậc thang dài đến mức nhìn không thấy điểm cuối. Hạ Lan Tuyết từng bước đi xuống, con đường này nghìn năm qua hắn vẫn qua lại, đã quen thuộc vô cùng.
Nhưng đi được một đoạn, hắn lại thấy một người đang ngồi xổm một bên, hai tay xoa vào nhau.
"Sư tôn...!"
Lâm Khước Li quấn chặt chiếc áo choàng đỏ dày quanh người, cuộn tròn như một ngọn lửa nhỏ giữa nền tuyết trắng. Vì không thể dùng thuốc, nên bàn tay bị đánh của cậu chỉ được quấn sơ một lớp vải mỏng.
Thấy Hạ Lan Tuyết, đôi mắt Lâm Khước Li sáng lên: "Sư tôn cuối cùng cũng đến rồi!"
Hạ Lan Tuyết hơi sững người, nhíu mày: "Ngươi làm gì ở đây?"
Chẳng phải nói là muốn thu dọn hành lý rời khỏi Vạn Kiếm môn sao?
Lâm Khước Li gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Đệ tử muốn xuống núi cùng sư tôn đó!"
Trong lòng cậu thầm than: Ta thật khổ quá mà!
Sau khi bị đánh, cậu đã tích được 40 điểm, chỉ còn cách mục tiêu 50 điểm có chút xíu nữa thôi. Tuy bị đánh đau thật, nhưng ít ra cũng thấy được hy vọng. Nào ngờ chỉ một thoáng, Hạ Lan Tuyết lại định xuống núi!
Nếu chờ đến khi Hạ Lan Tuyết trở về thì đã đến kỳ đại hội rồi!
Lâm Khước Li chỉ còn cách vội vàng thu dọn hành lý để được đi cùng, cho dù phải bám theo lê lết cũng quyết không bỏ.
Đệ tử canh cổng từng nói, Đạp Tuyết tiên tôn là người nổi tiếng khắp Tiên giới vì tính cố chấp, nghiêm cẩn.
Khi xuống núi, hắn vẫn giữ kiểu cũ của sư tổ, đeo kiếm trên lưng, đi vào phàm trần thì cưỡi ngựa hoặc đi xe ngựa; rõ ràng có thể dùng truyền tống trận, nhưng hắn vẫn sẽ đi bộ một đoạn thềm đá, như thể đó là nghi thức bước từ tiên môn vào cõi trần.
Nếu đi toàn bộ bậc đá xuống núi thì phải mất đến ba bốn ngày, quá tốn thời gian. Vì thế, Hạ Lan Tuyết thường chỉ đi qua đoạn tuyết lớn nhất rồi mới mở trận pháp truyền tống ở cổng thứ nhất.
Lâm Khước Li chính là đang chờ ở chỗ trận pháp này.
Hạ Lan Tuyết nhìn người trước mặt.
Chiếc áo choàng kia dường như chẳng giữ ấm được bao nhiêu, khuôn mặt Lâm Khước Li bị lạnh đến trắng bệch, môi cũng tái đi.
Hạ Lan Tuyết lắc đầu: "Không phải ngươi từng nói ghét ta sao? Giờ lại muốn cùng ta xuống núi à?"
Đúng là có chút ghét... một chút thôi! Nhưng mà vì điểm tích phân, không ghét nữa!
"Không ghét!!" Lâm Khước Li lớn tiếng đáp: "Đệ tử rất thích sư tôn, trong lòng ngưỡng mộ..."
Hạ Lan Tuyết lạnh giọng ngắt lời, tránh để cậu nói ra mấy câu "ô ngôn uế ngữ": "Ta tưởng rằng sau khi bị đánh ngươi đã tỉnh ngộ rồi."
"À... à..." Lâm Khước Li cười gượng.
"Trảm yêu trừ ma không phải là trò đùa, ngươi quay về đi."
"Đệ tử muốn đi cùng sư tôn, sư tôn đừng bỏ đệ tử lại một mình trên núi mà."
"Ngươi chẳng phải từng nói ngay cả cầm kiếm cũng không biết, làm sao mà trảm yêu trừ ma được?"
"......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!