Chương 12: Ta ghét sư tôn

Chuyện này nói là oan thì cũng đúng, mà bảo không oan thì cũng chẳng sai, hơi oan một tẹo thôi.

Nguyên nhân bắt đầu từ việc sau khi Lâm Khước Li rời khỏi động phủ Hàn Băng, phản ứng đầu tiên của cậu chính là: Đói muốn chết.

Bệnh vừa mới khỏi, người thì vừa khát vừa đói, trong đầu toàn là hình ảnh con gà quay trong túi trữ vật. Sau đó cậu lại nhớ tới lời Hạ Lan Tuyết cảnh cáo: Nếu còn bị phát hiện phạm lỗi nữa, chắc chắn sẽ bị phạt.

Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Khước Li bỗng trở nên tỉnh táo hẳn, nghĩ rằng gà này chắc không nên nướng. Dù sao cậu cũng thấy lạ, trước kia chỉ cần làm sai chút xíu là Hạ Lan Tuyết đã khiến cậu sợ run, cứ nghĩ sẽ bị đánh nhưng rốt cuộc lại chẳng đánh gì cả.

Hiện giờ cậu đã tích được 37 điểm, chỉ còn cách mục tiêu 50 điểm chút nữa thôi, cố thêm chút nữa là có thể thắng trong đại hội ngay!

Thế là Lâm Khước Li tìm một góc khuất, chuẩn bị nướng gà cho chín, ăn no rồi "vô tình" để Hạ Lan Tuyết phát hiện.

Kết quả, đang nướng được nửa chừng thì cậu thấy một ông lão đột nhiên xuất hiện, mặt hiện rõ vẻ kinh hãi: "Ngươi là ai, sao lại dám làm chuyện ngông cuồng thế này ở đây!"

Và thế là mọi chuyện phát triển thành ra như vậy —

Khi Hạ Lan Tuyết cùng mấy người khác đi vào từ đường, thấy Lâm Khước Li đang bị Đinh trưởng lão ấn quỳ trước bài vị tổ tiên, vẻ mặt ngây ngốc, nhìn thì rất vô tội nhưng con gà trong tay thì rõ ràng chẳng hề vô tội chút nào.

Chuyện ầm ĩ này còn khiến các trưởng lão khác cùng đệ tử kéo nhau tới xem, từ đường nhỏ bé trong phút chốc trở nên náo nhiệt.

Lâm Khước Li nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, lập tức không biết nên vui hay lo. Cậu cúi đầu, run run gọi: "Sư tôn..."

Vốn dĩ cậu chỉ định âm thầm để Hạ Lan Tuyết biết rồi bị đánh nhẹ một chút là xong, ai ngờ giờ chuyện lại ầm ĩ thế này. Trước bao nhiêu người như vậy, cậu cảm giác đúng là gặp rắc rối thật rồi, nhìn người đứng quanh mình, nhất thời chẳng biết phải làm sao.

Đinh trưởng lão thấy Hạ Lan Tuyết đến, lập tức giải thích mọi chuyện: "Thằng nhóc này... quá ngỗ nghịch! Nếu không tăng hình phạt thì sao giữ được kỷ luật của tông môn?"

Những người khác nhìn nhau không nói gì.

Thực ra, trong Vạn Kiếm môn, việc đệ tử giết thú ăn thịt không phải là cấm kỵ tuyệt đối, chỉ là tội nhẹ, không đến mức bị phạt nặng. Nhưng Hạ Lan Tuyết luôn chủ trương tiết chế trong chuyện ăn uống, giữ mình thanh tịnh nên dần dần mọi người cũng làm theo, không khuyến khích đệ tử hưởng lạc vật chất. Mà trùng hợp thay, Đinh trưởng lão lại là người bảo thủ nhất, sùng bái lối sống thanh tu, thế nên...

Vài đệ tử trẻ tuổi liếc nhau, nhỏ giọng nói.

"Ta thấy Lâm công tử tiêu rồi, bị Đinh trưởng lão bắt được, mà giờ tiên tôn lại đến."

"Đúng vậy, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi."

Lâm Khước Li quỳ trên đệm cỏ bồ, hai tay siết chặt góc áo, cắn răng run rẩy nhìn Hạ Lan Tuyết.

*đệm cỏ bồ = bồ đoàn: cái đệm tròn (đoàn) được đan bằng cỏ bồ, với công dụng là dùng để lót khi ngồi hoặc để làm nệm quỳ lạy.

Hạ Lan Tuyết cúi đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt đáng thương của Lâm Khước Li, khẽ cụp mi mắt, nói: "Đáng bị phạt."

"Không sai! Nếu cứ thế mà bỏ qua, sẽ làm hỏng phong khí của tông môn, tuyệt đối không thể!" Đinh trưởng lão vỗ ngực nói: "Theo ta thấy, đệ tử hư hỏng như vậy nên bị giam lại, để đó không ăn không uống bảy ngày cho biết sợ, hoặc là đánh cho mười roi cũng được!"

Mỗi lần Đinh trưởng lão nói thêm một hình phạt, sắc mặt Lâm Khước Li lại trắng thêm một phần, nghe mấy hình phạt đó chẳng khác gì muốn lấy mạng cậu!

Lâm Khước Li bị dọa đến mức co người lại, không dám nhúc nhích.

Mấy đệ tử đứng gần đều tỏ vẻ thương hại, còn Kỷ Thuần thì lo sốt ruột, một thiếu niên trắng trẻo, sạch sẽ, yếu đuối như vậy sao chịu nổi cơ chứ.

Đinh trưởng lão bước tới chỗ Lâm Khước Li, nói: "Tiên tôn yên tâm giao cho ta, ta sẽ dạy dỗ cho tên nhóc không biết nghe lời này một trận nên thân."

"Không cần." Giọng Hạ Lan Tuyết bình thản, nhưng hắn đã đứng chắn trước mặt Lâm Khước Li, ngăn Đinh trưởng lão lại, nói: "Tất cả lui xuống đi, ta sẽ tự xử lý."

"Cái này..." Đinh trưởng lão hơi sững người. Từ trước đến nay Hạ Lan Tuyết rất hiếm khi xen vào những chuyện nhỏ nhặt như thế này, nhưng nghĩ lại, nếu tiên tôn đích thân ra tay, chắc chắn hình phạt sẽ nặng hơn nhiều so với mình, thế thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Ông ta nhìn Lâm Khước Li thêm một cái, ban đầu còn có chút tức giận, nhưng giờ chỉ còn lại lòng thương hại.

Một vị trưởng lão khác thấy khóe mắt Lâm Khước Li đều đỏ cả lên, cũng có chút không đành lòng mà nói: "Tiên tôn... người trẻ tuổi này đích thực là nên bị phạt, nhưng cũng không cần phạt nặng quá như vậy..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!