Chương 10: Sư tôn...hư

Sau khi nhận được thông báo từ Kỷ Thuần, cả người Lâm Khước Li choáng váng luôn.

Cậu chẳng biết làm gì, đứng yên cũng không xong, đành phải thật sự bò đi tắm, dùng nước lạnh tạt thẳng vào người.

Đến mức này thì cái gì cũng đáng để thử hết, vì tuyệt vọng mà thôi.

Nhưng mà, thật ra lại có hiệu quả.

Cậu tắm xong rồi bước ra khỏi phòng, gió lạnh giữa trời tuyết thổi tới một cái, tóc còn chưa khô, làn da bên ngoài lập tức đóng lại một lớp sương mỏng. Cái lạnh buốt ấy khiến cậu run lên một cái, lập tức tỉnh táo hẳn.

Thân thể vốn đang yếu ớt bị cái lạnh xâm nhập vào, khiến tất cả cảm giác lạ thường hay đau đớn gì đó đều bị ép xuống hết. Giờ phút này, ngoài lạnh ra thì cậu chẳng còn cảm nhận được gì khác, chỉ biết run run bần bật.

Lâm Khước Li quấn chặt áo khoác, lảo đảo bước đến động phủ Hàn Băng.

"Sư tôn......"

Nhìn thấy người đang ngồi trên bệ đá, vẫn lạnh nhạt như mọi khi, Lâm Khước Li cố gắng tươi cười nói: "Sư tôn gọi đệ tử tới đây khuya như vậy, là có chuyện gì dặn dò sao?"

Hạ Lan Tuyết cúi đầu, chiếc vòng trên tay truyền đến cảm giác đã bình ổn lại.

Giọng hắn đều đều, không lên không xuống: "Ngươi lúc nãy đang làm gì?"

"Hả...?! Không, không có gì đâu ạ... đang ngủ thôi mà..." Lâm Khước Li cười gượng mấy tiếng, vội nói lấp: "À! Còn đang nghĩ đến sư tôn nữa chứ! Sư tôn nói ta phải luôn ghi nhớ trong lòng mà!"

Hạ Lan Tuyết hơi nhíu mày: "Vậy ngươi hẳn là nhớ rõ ta từng nói, đệ tử của ta phải cẩn trọng trong lời nói và hành động, giữ lễ nghi, không được nói năng hồ đồ hay nghĩ bậy làm càn."

Lâm Khước Li tránh ánh mắt đi.

Cậu hiểu rất rõ ý của Hạ Lan Tuyết, xem ra cái tín hiệu vừa rồi đã khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Lâm Khước Li càng xấu hổ, nói: "Những lời đệ tử nói đều là thật lòng, tự nhiên không phải nói bậy làm càn. Nếu sư tôn không vui, thì trừ việc trừng phạt ra, đệ tử cũng chẳng biết phải làm sao để kiềm chế bản thân nữa."

"......"

Hạ Lan Tuyết không tiếp tục chủ đề đó nữa, chỉ nói: "Chưa tới một tháng nữa là đại hội diễn ra, ngươi nên tập trung tu luyện hơn, chứ đừng ngủ nhiều hay chơi bời nữa."

Trong lòng Lâm Khước Li nghĩ thầm, câu này mà dịch ra thì chính là: Ở cái tuổi này rồi mà còn ngủ được à?

Nhưng mà thôi, tu luyện cũng tốt, vận động vất vả một chút, với cả có Hạ Lan Tuyết ở đây thì cậu cũng không dễ phát bệnh như ban nãy nữa.

Lâm Khước Li ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy đệ tử nên tu luyện như thế nào? Mong sư tôn chỉ dạy thêm!"

Hạ Lan Tuyết cầm chuỗi hạt trong tay, nói: "Tu luyện với người mới nhập môn như ngươi thì có hai loại: Một là tu tâm, tức là ngồi thiền hấp thu tinh hoa của trời đất, hai là tu thân, tức là luyện kiếm."

"Ngồi thiền thì ngươi đã học rồi." Hạ Lan Tuyết đưa cho cậu một thanh kiếm gỗ: "Bây giờ ngươi ra ngoài vung kiếm 500 lần, tự đếm. Sau này mỗi ngày đều phải làm như vậy."

Giọng hắn lạnh lùng: "Tiêu hao bớt tinh lực đi."

Lâm Khước Li: "???"

Khoan đã.

Bao nhiêu cơ?

500 lần á???

Chẳng lẽ đây là cách mà Hạ Lan Tuyết khéo léo đuổi mình đi sao?

[Ký chủ à, Long Ngạo Thiên trong nguyên tác mỗi ngày vung kiếm 5000 lần lận, tiên tôn cho cậu tập 500 lần là đã rất nhân từ rồi.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!