Chương 9: (Vô Đề)

Du Thiếu Ninh đuổi theo vẫn chậm một bước, chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe dần dần biến mất trong tầm mắt.

Hắn đứng tại chỗ nhìn về phương xa rồi lại ngoảnh đầu vào trong, bên tai văng vẳng tiếng tim đập như nổi trống của chính mình.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn đuổi theo, từ lập trường của một người bạn thì dù sao hắn cũng nên ở lại đó.

Chỉ là vừa rồi Trình Mộc Quân bỗng nhiên bùng nổ khí thế mạnh mẽ khiến Du Thiếu Ninh không rời mắt được, cũng đánh mất đi năng lực suy nghĩ.

Hắn ngơ ngác nhìn góc đường phía xa xa một lát, mãi đến khi nghe thấy âm thanh phanh gấp không biết từ nơi nào truyền tới hắn mới bừng tỉnh, Du Thiếu Ninh xoay người vào lại cửa hàng.

Vào bên trong hắn thấy Tần Lý vẫn như cũ đứng đó, sắc mặt âm u.

"Tần Lý, cậu vẫn ổn chứ?"

Người như bức tượng điêu khắc lúc này mới cử động, Tần Lý cởi áo khoác, tùy ý ném trên sô pha, còn cảm thấy chưa đủ mà thô bạo kéo cái nơ ra rồi cởi thêm vài cúc áo, nặng nề ngồi phịch xuống ghế, cau mày không ừ hử một tiếng.

Du Thiếu Ninh trợn mắt há hốc mồm, đây, đây vẫn là Tần Lý lạnh lùng tự phụ lúc trước đó sao?

Vài phút sau Du Thiếu Ninh mới ngập ngừng nói được một câu: "Tần Lý, cái này cũng không thể trách trợ lý Trình được, cậu ấy, cậu ấy có chút không quen, dù sao từ trước tới giờ ăn, mặc, ở, đi lại của cậu đều là một tay trợ lý Trình xử lý." Du Thiếu Ninh nhẹ nhõm, xem ra Tần Lý vẫn rất coi trọng Tống Cảnh Thần, lúc nãy tranh chấp với Trình Mộc Quân cũng bảo vệ Tống Cảnh Thần trước.

Lời còn chưa dứt Du Thiếu Ninh đột nhiên ngừng lại, bởi vì Tần Lý trước mặt đột ngột đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Tần Lý nhìn sang, màu mắt ủ dột, lúc mở miệng nói chuyện còn có hơi quái gở: "Vậy à? Cậu hiểu rõ cậu ấy quá nhỉ?" Trình Mộc Quân mặt không cảm xúc lái xe, hệ thống có hơi run rẩy: "Trình Mộc Quân, cậu không sao chứ?"

Du Thiếu Ninh: "……" Trình Mộc Quân miễn cưỡng cong môi nói: "Cảm ơn cô." Nói xong cậu quay trở lại văn phòng của mình.

Hắn gãi gãi tóc, ông nói gà bà nói vịt hỏi lại: "Cảnh Thần đâu?" Du Thiếu Ninh sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, việc này tốt cho cả hai cậu…" Tần Lý đứng ở nơi ngược sáng, mặt mày dày đặc u ám.

"Đi rồi." Rốt cuộc là sao lại thế này?

Du Thiếu Ninh nhẹ nhõm, xem ra Tần Lý vẫn rất coi trọng Tống Cảnh Thần, lúc nãy tranh chấp với Trình Mộc Quân cũng bảo vệ Tống Cảnh Thần trước.

Hắn nhớ tới Trình Mộc Quân mất khống chế lúc nãy, trong lòng lại áy náy: "Tần Lý, cậu… giờ cậu nghĩ thế nào?"

"Nghĩ thế nào cái gì?" Bên kia Trình Mộc Quân đã lên xe, hoàn toàn không có ý muốn đợi người.

Tần Lý tựa hồ đã điều chỉnh được cảm xúc, âm thanh hơi trầm thấp không mang bất luận tâm tình gì.

Ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo thành một lớp bóng nặng nề trên khuôn mặt hắn. "Tớ thấy hẳn là tốt với cậu thì đúng hơn nhỉ? Cậu bớt xen vào chuyện của tớ và Trình Mộc Quân đi." Tần Lý cúi người cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.

Du Thiếu Ninh: "Khi nào cậu định nói thẳng với trợ lý Trình?" Nghe cậu nói thế hệ thống lôi thanh tiến trình ra mới thấy đúng là tiến độ thật sự chuyển động.

Nó trợn mắt há hốc mồm: "Cậu đúng là thiên tài, lúc nãy tôi cũng không chú ý tới chi tiết này."

"Nói thẳng?" Du Thiếu Ninh bỗng nhiên bị chỉ trích không biết phải làm sao, thấy Tần Lý nổi giận đùng đùng bỏ đi lại lo lắng hắn và Trình Mộc Quân sẽ xảy ra xung đột nên vội vàng đuổi theo: "Tần Lý, cậu…"

"Đúng vậy, tình huống bây giờ đối với cậu và cậu ấy đều không phải chuyện tốt, nếu còn kéo dài chỉ làm tổn thương thêm thôi, hai người vẫn nên tách ra sớm một chút…"

Lời còn chưa dứt Du Thiếu Ninh đột nhiên ngừng lại, bởi vì Tần Lý trước mặt đột ngột đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn. Từ một cái liếc mắt này, Du Thiếu Ninh thấy được một Tần Lý y như trước kia. Đến 5 giờ chiều Trình Mộc Quân thấy thời gian đã sắp đến nên đứng dậy đi vào văn phòng Tần Lý, chuẩn bị hỏi một chút chuyện về tiệc từ thiện buổi tối.

"Cậu rất muốn Trình Mộc Quân chia tay với tớ sao?" Trình Mộc Quân gõ cửa, không ai đáp lại.

Du Thiếu Ninh sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, việc này tốt cho cả hai cậu…" Lời nói đang dang dở đột nhiên bị cắt ngang.

"Tớ thấy hẳn là tốt với cậu thì đúng hơn nhỉ? Cậu bớt xen vào chuyện của tớ và Trình Mộc Quân đi." Tần Lý cúi người cầm áo khoác chuẩn bị rời đi. Tần Lý nhìn sang, màu mắt ủ dột, lúc mở miệng nói chuyện còn có hơi quái gở: "Vậy à? Cậu hiểu rõ cậu ấy quá nhỉ?"

Du Thiếu Ninh bỗng nhiên bị chỉ trích không biết phải làm sao, thấy Tần Lý nổi giận đùng đùng bỏ đi lại lo lắng hắn và Trình Mộc Quân sẽ xảy ra xung đột nên vội vàng đuổi theo: "Tần Lý, cậu…"

Lời nói đang dang dở đột nhiên bị cắt ngang. "Khụ khụ khụ ——" Du Thiếu Ninh theo mặt tường trượt xuống chật vật ngồi dưới đất, ho khan nặng nề vài tiếng mới bình tĩnh lại, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn Tần Lý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!