Gió đêm lùa vào cánh cửa sổ sát đất vừa nãy mở ra vẫn chưa đóng lại, rèm cửa sổ màu trắng phất lên rồi hạ xuống cuốn thêm một ít lạnh lẽo.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu híp mắt nhìn mắt ban công, cảm thụ hơi thở thực vật do gió đêm mang đến, sau đó cậu lại cúi đầu cẩn thận sửa lại tóc mái lộn xộn của Tần Lý, ngón tay mảnh khảnh theo vầng trán lướt đến sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và đường cong quai hàm sắc bén.
Cuối cùng, bàn tay dừng lại bên cổ.
Hệ thống: "Dừng tay!"
Trình Mộc Quân không hề phản ứng, tiếp tục vuốt ve xương quai xanh của Tần Lý rồi mới hỏi: "Làm gì mà ngạc nhiên hoảng hốt vậy?"
Hệ thống run bần bật: "Tôi tưởng cậu định bóp chết Tần Lý, biểu cảm vừa nãy của cậu y như một tên biến thái í……"
Trình Mộc Quân khó hiểu nói: "Sao cậu lại cảm thấy tôi muốn bóp chết hắn."
Hệ thống: "Cậu cười rộ lên không giống em ấy gì đó, mấy câu quá đáng như vậy dù cậu không có tim thì cũng sẽ tức giận mà đúng không?"
"Không, cậu sai rồi, tôi không tức giận, đây chỉ là giao dịch công bằng. Cậu xem, Tần Lý đẹp trai thế cơ mà, người đẹp thì làm gì cũng đúng. Tôi làm sao có thể tức giận được?"
Quả thực, Trình Mộc Quân chẳng hề thấy giận chút nào.
Tần Lý cho Trình Mộc Quân một không gian tưởng tượng về vẻ đẹp hoàn mỹ, làm thành giao dịch, cho dù là Trình Mộc Quân không có ký ức thì cũng chưa từng vì những lời này mà tức giận.
Chuyện xảy ra vào năm thứ ba bọn họ ký hợp đồng, Trình Mộc Quân trở thành trợ lý Tần Lý được ba tháng.
Bọn họ vẫn còn chưa dọn về ở chung, sau một lần xã giao Trình Mộc Quân đưa Tần Lý về nhà.
Tần Lý uống say, Trình Mộc Quân là trợ lý tất nhiên làm hết trách nhiệm giúp tắm rửa thay quần áo ngủ rồi đưa lên giường.
Lúc chuẩn bị rời đi Tần Lý nhìn cậu, giơ tay nhéo nhéo mặt Trình Mộc Quân sau đó nói một câu.
"Lúc cậu cười rộ lên không giống cậu ấy chút nào."
Trình Mộc Quân sửng sốt một lát, rất nhanh đã hiểu được ý tứ của hắn.
Cậu đã sớm biết trong lòng Tần Lý có một mối tình đầu, cũng biết Tần Lý ký hợp đồng với cậu là vì muốn tìm kiếm hình bóng người nào đó từ trên người mình.
Trình Mộc Quân đương nhiên không thèm để ý, ai cũng đều làm theo nhu cầu của mình cả thôi.
Trong nháy mắt cậu nhận ra mình thực hiện chưa tốt nghĩa vụ trên hợp đồng, hẳn là cậu phải nghiên cứu nhiều thêm đặc thù của bạch nguyệt quang Tần Lý, làm nghề nào thì phải yêu nghề đó, như vậy mới công bằng với Tần Lý.
Về sau Trình Mộc Quân bắt đầu tập trung dốc lòng nghiên cứu chiến lược thế thân.
Trình Mộc Quân cẩn thận nghiền ngẫm tâm thái của Tần Lý, lập ra kế hoạch cụ thể, diện mạo có thể không cần quá giống nhưng mấy động tác thói quen nhỏ phải làm càng giống càng tốt.
Tư liệu về Tống Cảnh Thần hầu như không tìm được từ chỗ Tần Lý.
Trình Mộc Quân phải tìm từ chỗ Du Thiếu Ninh và bên trang web trường của hắn, xem được rất nhiều ảnh chụp, còn có một chút miêu tả tưởng tượng tình cảm động lòng của Du Thiếu Ninh thời niên thiếu các kiểu.
Cho nên Du Thiếu Ninh cầm ảnh chụp uy hiếp cậu Trình Mộc Quân cũng hoàn toàn không tức giận.
Dù sao thì trong mấy năm nay hắn ta cũng trợ giúp cậu không ít.
Trình Mộc Quân tiếp tục dùng ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng hoàn mỹ của Tần Lý, giọng điệu như gió thoảng mây bay mà kể lại chuyện xảy ra lúc ấy.
Hệ thống nghe được trợn mắt há hốc mồm, suýt chút nữa tự tắt nguồn: "Cậu… cậu đúng là một kẻ tàn nhẫn."
Trình Mộc Quân: "Cảm ơn đã khen."
"!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!