Chương 21: (Vô Đề)

Cho dù vậy thì lúc Trình Mộc Quân đặt tay lên chốt cửa y vẫn hơi run rẩy.

Cái trò chơi vừa nãy thật sự quá biến thái*, lòng y sợ hãi.

⌕ Chú thích

Tần Lý kiên nhẫn trước sau như một, cách một đoạn thời gian lại nhẹ nhàng gõ cửa ba lần, dường như rất chắc chắn Trình Mộc Quân đứng ngay sau cánh cửa.

Trình Mộc Quân hít sâu một hơi, vẫn có chút sợ: "Hệ thống, nếu tôi bị Tần Lý một dao thọc chết thì có tính là tai nạn lao động không?"

Hệ thống:

"Cái này gọi là trừng phạt đúng tội, không phải tai nạn lao động. Nếu cậu không coi Tần Lý thành búp bê thời trang thì sự tình có ra nông nỗi này không? Tôi khuyên cậu vẫn nên khẩn trương hoàn thành 1% còn lại đi, nhanh chóng rời khỏi thế giới này mới là con đường đúng đắn."

Trình Mộc Quân nghĩ một hồi cảm thấy rất có lý, tiến độ 1% còn lại chậm chạp mãi không có động tĩnh, cũng không thấy cái cơ chế tự động điều chỉnh phục hồi gì đó bổ khuyết lấp đầy 1% tiến độ này.

Xem ra trước hết chỉ có thể duy trì thiết lập, còn có một cốt truyện bắt cóc lớn vẫn chưa xảy ra, bây giờ ổn định hiện trạng 99% vẫn thích hợp hơn.

Trình Mộc Quân nghiền ngẫm một lát, cầm thiết lập hình tượng của mình nhanh chóng nhập vai.

Y mở cửa, lộ ra vẻ mặt do dự mang thêm chút vui mừng: "Tần Lý, sao anh lại tới đây, anh… có phải đã tha thứ cho em không?

"Tần Lý sâu lắng nhìn y một lúc, không nói chuyện mà đi vào phòng, ngồi xuống sô pha trong phòng khách. Có hy vọng. Không một dao thọc chết y, xem ra còn cứu được. Trình Mộc Quân nhẹ nhõm, y đóng cửa lại đi qua dây dưa:"Ngày đó em còn chưa nói xong, quá khứ chỉ là quá khứ, hiện giờ lòng em chỉ có anh, anh đừng rời xa em được không?

"Nhanh, nhanh từ chối tôi, nhanh chóng sáng suốt nhận ra tôi không đáng. Chẳng qua vì không cam lòng mà tôi quay đầu về liếm, nhanh tỉnh táo một chút! Tần Lý:"Được."

"Anh đừng… Hả?

"Trình Mộc Quân vốn đang chuẩn bị biểu diễn một phen lì lợm la liếm, vừa mới mở miệng đã nghe Tần Lý trả lời. Y không dám tin vào lỗ tai mình, chớp chớp mắt. Tần Lý cong môi cười cười, dường như cảm thấy bộ dáng ngây ngốc hiếm thấy này của Trình Mộc Quân rất đáng yêu. Hắn duỗi tay kéo Trình Mộc Quân ngồi lên đùi mình, ôm chặt y."Tôi nói, tôi tha thứ cho em, chúng ta làm lại từ đầu đi."

Trình Mộc Quân luống cuống: "Không, anh, sao anh lại tha thứ cho tôi?"

"Không phải chỉ là thế thân sao? Ban đầu tôi cũng vì em hơi giống Tống Cảnh Thần nên mới xem em là thế thân, em cũng xem tôi là thế thân, là công bằng cũng là quả báo của tôi. Hiểu ra rồi đương nhiên tôi biết cái gì là quan trọng nhất."

"Cái, cái gì…" Trình Mộc Quân lẩm bẩm, trong lòng gào thét, quan trọng nhất chính là thanh tiến trình của tôi nè.

"Để quá khứ ngủ yên, chúng ta bắt đầu lại lần nữa."

Trình Mộc Quân ngây người, ngơ ngác nhìn Tần Lý cúi đầu hôn y, sau đó ôm y cùng ngã xuống trong vòng tay hắn.

"Không được, bây giờ…"

Trình Mộc Quân khôi phục lý trí, đang chuẩn bị đẩy người ra bèn nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Đây là… ngủ rồi à?

Y nhớ tới trò chơi nhỏ kia, lại nhớ tới Lisa nói hắn thức suốt đêm gõ mã, thở dài.

***

Ngày hôm sau Trình Mộc Quân thu dọn đồ đạc trở về thành phố B với Tần Lý.

Trên đường Tần Lý hỏi Trình Mộc Quân có còn nhất quyết muốn từ chức hay không.

Trình Mộc Quân tự hỏi một lát, gật đầu.

Chuyện y cần làm lúc này là chậm rãi cắt đứt quan hệ với Tần Lý, để cốt truyện tiến vào quỹ đạo nhanh chóng hoàn thành 1% tiến độ còn lại.

Trình Mộc Quân giờ đã không còn hy vọng gì với cốt truyện then chốt nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!