Chương 19: (Vô Đề)

Du Thiếu Ninh cau mày chen chúc trong đám đông, lia mắt khắp nơi tìm kiếm mục tiêu.

"Thiếu Ninh! Bên này!

"Hắn nghe được âm thanh, lần theo tiếng đi qua thấy được A Phong đang ngồi trong góc. Hắn gian nan chen lấn, gạt qua mấy đôi tay vướng víu đi tới. Sau khi ngồi xuống Du Thiếu Ninh cau mày không chút khách khí nói:"Cậu có bệnh à, hẹn chi cái chỗ ồn ào vậy, ngày mai tớ còn một đống cuộc họp phải dự nữa."

A Phong: "Tớ cũng không còn cách khác, Cảnh Thần một hai đòi phải tới nơi này."

"Cảnh Thần?" Du Thiếu Ninh lúc này mới nhìn thấy một người nằm xụi lơ trong góc: "Cậu ấy sao vậy? Mới có mấy tiếng mà say rồi?"

A Phong kéo Du Thiếu Ninh qua thấp giọng nói:

"Không biết sao nữa, hôm nay cậu ấy vẫn luôn uống rượu giải sầu, khuyên mấy cũng khuyên không nghe. Cậu với Tần Lý là người thân với cậu ấy nhất, tớ vốn định gọi Tần Lý tới, kết quả Tần Lý nói một câu bận việc rồi treo máy luôn."

"Tớ đành phải gọi cậu tới."

A Phong ra hiệu: "Tớ đi trước, bà vợ trong nhà đã call mấy lần rồi, còn không về nữa là quỳ ván giặt đồ mất."

"Tớ cũng vậy, đi trước đây, hẹn sau hẹn sau.

"Nhóm bạn của họ trừ Du Thiếu Ninh và Tần Lý ra thì đều là người đã có gia đình. Bây giờ đã khuya lắm rồi, bọn họ đương nhiên nóng lòng về nhà. Qua vài phút sau trên ghế ngồi cũng chỉ dư lại chó độc thân Du Thiếu Ninh và Tống Cảnh Thần. Du Thiếu Ninh đau đầu, nhưng Tống Cảnh Thần hiện giờ đang ở nhà hắn, hắn cũng không thể bỏ mặc được. Tần Lý không nói thêm gì nữa, Trình Mộc Quân thuận lợi rời đi. Hắn nâng Tống Cảnh Thần dậy:"Cảnh Thần, cậu vừa xuất viện đừng uống nhiều quá, tớ đỡ cậu về."

Đã có được đáp án như dự đoán, Tần Lý nhắm chặt hai mắt: "Lúc trước em chủ động muốn thông tin liên lạc của tôi, là vì tôi giống hắn?"

Tống Cảnh Thần mở to mắt, dường như tỉnh táo hơn một chút, anh hất bay tay Du Thiếu Ninh, mơ màng nói: "Để tớ yên.

"Âm thanh quen thuộc vang lên, người nọ cúi người xuống phun ra hai chữ bên tai Trình Mộc Quân. Nói xong câu nói tuyệt kỹ hốc mắt anh nhanh chóng đỏ bừng, cắn răng nhịn nửa ngày rốt cuộc vẫn không nén được nước mắt."Ấy, không phải chứ, anh bạn, cậu, cậu có chuyện gì, đừng khóc." Du Thiếu Ninh luống cuống tay chân vội vàng giựt khăn giấy trên bàn.

Nhược điểm lớn nhất của hắn là không nhìn được người khác khóc.

Lúc mới đầu gây dựng sự nghiệp, dể nâng cao tinh thần làm mã thâu đêm suốt sáng, hắn hút thuốc rất dữ dội.

Hắn nói về sau hắn từ từ kiềm chế bản thân, bớt hút thuốc lại.

Sau đó nữa hắn quen biết Trình Mộc Quân rồi cai, lý do là Trình Mộc Quân không thích mùi thuốc lá.

Tống Cảnh Thần nhận khăn giấy dùng sức lau mặt một phen, xoa cho cánh mũi đỏ bừng, thoạt nhìn y như lúc nhỏ bị bắt nạt.

Anh ngồi ngơ ngẩn một hồi rồi khàn giọng nói: "Uống rượu với tớ đi.

"Ô tô đi rất nhanh, Trình Mộc Quân đuổi theo hai bước, lại bị hắn vô tình vứt bỏ. Vừa mới xuống lầu đi qua chỗ rẽ, Trình Mộc Quân đã thấy Tần Lý đang đứng ở trung tâm đại sảnh. Du Thiếu Ninh thở dài, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống uống rượu cùng anh. Lời ra lời vào lại hỏi ra được nguyên nhân Tống Cảnh Thần mượn rượu tiêu sầu."Tần Lý nói cậu ấy đã nhận định trợ lý Trình… Cậu ấy, cậu ấy từ chối tớ." Ngày hôm sau Tần Lý im bặt không hề nhắc tới chuyện tối qua, cũng chẳng nói chẳng rằng bất cứ điều gì.

Lúc này gió biển đã thổi mạnh hơn, mây đen không biết từ đâu ùn ùn kéo tới, Trình Mộc Quân quấn chặt quần áo trên người, thân hình có vẻ càng thêm đơn bạc mỏng manh.

Vừa nghe thấy thế Du Thiếu Ninh bèn ngây ngẩn cả người, bên tai hắn nổ ầm một tiếng, thậm chí tiếng nhạc ồn ào trong quán bar cũng không thể nào lọt vào tai hắn.

Lần này ngay lúc sắp cắt đứt Trình Mộc Quân bắt máy.

Hắn cứ ngồi ngơ ngác như vậy không biết bao lâu, Tống Cảnh Thần đẩy một chút hắn mới hồi thần lại.

Chuyện nửa đêm rồi chuyện sáng nay, Trình Mộc Quân vốn tưởng chỉ là nhạc đệm.

Không ngờ nguyên một ngày Tần Lý cứ luôn khiêu chiến sức nhẫn nại của y.

"Thiếu Ninh, cậu sao vậy? Rót rượu đi."

Còn việc vì sao không gửi tin nhắn cho Du Thiếu Ninh, nguyên nhân cũng rất đơn giản, y không dám chắc chắn người đọc được tin nhắn sẽ là Du Thiếu Ninh.

Du Thiếu Ninh vô thức vươn tay rót rượu, trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại câu nói kia của Tống Cảnh Thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!