Chương 17: (Vô Đề)

Hôm nay là một ngày rất đặc biệt.

Ngày giỗ của cha Tống Cảnh Thần.

Mặc dù Tần Lý đã dần xa cách với Tống Cảnh Thần nhưng lòng hắn vẫn vô cùng tôn kính cha của anh, người đã hết lòng chăm sóc cho hắn thời niên thiếu.

Năm nào hắn cũng dành thời gian đến viếng mộ ông ấy.

Đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.

Tần Lý rời giường, không đánh thức Trình Mộc Quân bên cạnh.

Từ sau khi hai người làm hòa hắn vẫn luôn nửa cưỡng ép Trình Mộc Quân ở lại phòng mình ngủ, cho dù hai người có làm hay không cũng vậy.

Sau khi bổ túc một số kiến thức về chuyện tình cảm hắn cảm thấy đây mới là hình thức ở chung bình thường giữa người yêu với nhau.

Lúc đầu hình như Trình Mộc Quân không vui lắm, sau này không lay chuyển được hắn nên cũng thành quen.

Tần Lý nhẹ nhàng đứng dậy, vào toilet rửa mặt, sau đó vào phòng thay quần áo.

Hôm nay là ngày đặc biệt, không cần phải phối phục sức gì, chỉ mặc tây trang đen đơn giản, sơ mi trắng và cà vạt đen xám là được.

Trình Mộc Quân cũng chưa bao giờ hỏi bất cứ điều gì về ngày này.

Cửa phòng để quần áo được mở ra, Tần Lý từ trong gương nhìn thấy Trình Mộc Quân đang tựa vào cửa.

Y vừa mới dậy, trên người mặc áo ngủ tơ lụa màu xanh lam đậm, tóc tai tùy ý xõa ngang trán, bộ dạng hoàn toàn thả lỏng lười biếng, trên cổ áo hơi rộng mở còn lưu lại vết đỏ của ngày hôm qua.

Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống một chút, ngực có hơi ngứa ngáy mà lại không thể làm gì, chỉ đành khàn giọng nói một câu: "Giúp tôi đeo cà vạt."

Trình Mộc Quân nghe lời đi qua, đầu hơi cúi, vươn tay bắt đầu thắt cà vạt giúp Tần Lý.

Tần Lý ngắm mái tóc Trình Mộc Quân, màu tóc của y đen đậm hơn so với bình thường, giống như là vải gấm thượng hạng, tựa như những lúc không sử dụng keo xịt tóc trong những giờ không cần đi làm như thế này, xúc cảm có vẻ đặc biệt tuyệt vời.

Cảm giác ngứa ngáy trong lòng lên đến cổ họng rồi lan đến đầu ngón tay, khiến toàn thân hắn đều ngo ngoe rục rịch.

"Xong rồi.

"Trình Mộc Quân thành thạo thắt xong cà vạt chưa đến một phút, y đang chuẩn bị lui về phía sau một bước bỗng nhiên cảm thấy thắt lưng bị bóp chặt. Y bị Tần Lý kéo qua, sau đó hắn khẽ cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc Trình Mộc Quân. Trình Mộc Quân:…Tật xấu gì vậy. Tần Lý cố nén cơn ngứa trong cổ họng, cũng không buông ra mà khẽ khàng hỏi một câu:"Đi cùng tôi được không.

"Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định. Trình Mộc Quân còn chưa kịp phản ứng trong đầu đã vang lên cảnh báo. Hệ thống:"Cốt truyện mấu chốt, cốt truyện mấu chốt, không được để xảy ra vấn đề."

Trình Mộc Quân nhìn thanh tiến trình lập lòe trong đầu vẻ mặt vẫn không thay đổi, y giơ tay kéo tay Tần Lý ra khỏi eo mình: "Tôi còn có việc."

Tần Lý: "Tôi cho em nghỉ một ngày."

Trình Mộc Quân xoay người: "Tạm thời tôi vẫn chưa bỏ được khúc mắc với ngài Tống, xin lỗi."

Tần Lý nhìn theo bóng lưng y, đành chịu chứ không còn biện pháp nào khác, tóm lại là hắn sai, mấy năm qua hắn không làm người yêu cảm thấy an toàn.

Không sao cả, cứ từ từ tới, hắn có thể chậm rãi học cách đặt cảm xúc của người yêu lên trên hết, học cách trao cho đối phương đầy đủ cảm giác an toàn.

***

Hôm nay trợ lý Trình đến công ty một mình, đây là trạng thái bình thường, toàn bộ nhân viên công ty không ai cảm thấy kỳ lạ.

Trình Mộc Quân nghe đến đó bèn bưng cái ly xoay người đi về văn phòng của mình, không khiến bất cứ người nào trong gian phòng nghỉ chú ý.

Lisa bên văn phòng chủ tịch cũng không gửi tài liệu đến văn phòng Tần Lý mà gửi thẳng qua văn phòng của Trình Mộc Quân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!