Chương 16: (Vô Đề)

Suốt ba phút liền trong đầu Trình Mộc Quân chỉ quanh quẩn mỗi câu nói của Tần Lý, mãi luôn bên nhau, mãi luôn bên nhau.

Những lời này với Trình Mộc Quân mà nói có thể dịch thành "cốt truyện sụp đổ rồi, cốt truyện sụp đổ rồi", thậm chí có thể dịch sâu xa hơn nữa là "làm chó liếm trong thế giới trừng phạt, ba năm rồi lại ba năm."

Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn ngón tay run nhè nhẹ của mình, ánh mắt đăm đăm.

Y đột nhiên hỏi một câu: "Hệ thống, giờ tôi dùng đèn bàn đập Tần Lý bất tỉnh thì tỷ lệ hắn mất trí nhớ là bao nhiêu?"

Hệ thống: "Cậu bình tĩnh chút đi, sao có thể chính xác mất trí nhớ được, cậu tưởng đây là phim truyền hình máu chó à!"

Trình Mộc Quân: "Nhưng đây là tiểu thuyết máu chó mà? Dựa theo định luật máu chó thì khi đầu bị thương chắc chắn sẽ mất trí nhớ mà không để lại di chứng."

Hệ thống không nhịn được nữa, nó sợ Trình Mộc Quân thật sự sẽ đập bể đầu Tần Lý nên nhanh chóng xoa dịu: "Cậu bình tĩnh đi, bình tĩnh một chút, thanh tiến trình vẫn ổn!"

Một câu đánh thức Trình Mộc Quân đang phát bệnh.

Y nâng mắt nhìn Tần Lý, nhẹ nhàng rút tay ra sau đó chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Tần Lý, từ xương mày sắc bén đến sống mũi cao thẳng, sau đó là bờ môi mềm mỏng.

"Hệ thống, vậy tại sao vừa rồi cậu không nhắc nhở tôi?"

Trình Mộc Quân nhìn như đang trình diễn tiết mục ấm áp nhưng thật ra đang đối thoại với hệ thống.

Hệ thống nghe giọng y sợ tới mức run bần bật: "Tôi, thì là, thật ra, tôi chỉ muốn cậu cẩn trọng hơn trong hành động sau này một chút thôi, đừng làm những chuyện như ngủ với Tần Lý này nọ…"

"Ha." Trình Mộc Quân cười lạnh một tiếng, sau đó lại lại hoàn toàn không thèm để ý: "Ngủ thì ngủ thôi, không quan trọng."

Tần Lý thấy Trình Mộc Quân im lặng thật lâu, giơ tay nắm lấy tay y: "Dọn về đây sống được không?"

Trình Mộc Quân lại nhìn chằm chằm hắn một lát, cúi đầu đặt lên môi Tần Lý một nụ hôn: "Được."

Bả vai luôn căng cứng của Tần Lý lúc này mới thả lỏng một chút, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm, tay phải men theo vòng eo của Trình Mộc Quân vuốt ve.

Đây là một loại ám chỉ.

Trước giờ Trình Mộc Quân vẫn luôn vui vẻ đón nhận, sắc đẹp ở trước mặt, hưởng thụ cũng chẳng thiệt gì.

Tay Tần Lý dừng lại trên cổ áo Trình Mộc Quân, bắt đầu cởi từng chiếc cúc một.

Trình Mộc Quân nhìn xuôi theo khuôn mặt hắn xuống đường cong quai hàm sắc bén, đến hầu kết, cuối cùng dừng lại ở cổ tay.

Y chăm chú nhìn cổ tay áo Tần Lý, chân mày cau lại, sau đó xô đối phương ra: "Cái khuy măng sét này của anh phối màu không hợp chút nào, xung đột với màu sắc của quần áo."

"……" Tần Lý bất đắc dĩ thở dài: "Em bỏ nhà đi vài ngày rồi, tôi không hiểu phương diện này lắm."

Bấy giờ Trình Mộc Quân mới lùi ra sau một bước, đánh giá Tần Lý một lát sau đó nhăn nhó: "Đi tắm, thay bộ quần áo này ra đi."

Nói xong chẳng đợi Tần Lý đáp lại đã xoay người đi vào phòng để quần áo.

Tần Lý bất đắc dĩ nhưng cũng đã quen với một Trình Mộc Quân như thế, hắn chỉ biết cười cười rồi quay người vào phòng tắm.

Trong phòng để quần áo, Trình Mộc Quân đang thong thả chọn đồ, sau khi giải quyết vấn đề cốt truyện lực chú ý của y lại dời lên phương diện ăn mặc của Tần Lý.

Hệ thống rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Cậu điên rồi sao? Khó khăn lắm mới dọn ra ngoài, cũng sắp đến lúc chia tay rồi mà cậu lại dọn về dễ dàng vậy à?"

Trình Mộc Quân cầm lấy một chiếc áo sơ mi, lui về phía sau hai bước, híp mắt nhìn kỹ, thản nhiên nói: "Thiết lập nhân vật."

Hệ thống khó hiểu: "Thiết lập nhân vật gì?"

Trình Mộc Quân lại không nói thẳng: "Từ kết quả trong khoảng thời gian này có thế thấy thiết lập nhân vật còn quan trọng hơn cả cốt truyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!