Khuôn mặt tuấn tú của Tần Lý âm u đến mức tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ nổi sấm sét ầm ầm, mặt Trình Mộc Quân dại ra, chẳng biết mọi chuyện rốt cuộc sẽ phát triển thế nào tiếp theo.
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, thanh tiến trình."
"Không giảm.
"Rất tốt, còn ổn là còn gỡ. Trình Mộc Quân duy trì bất động, trong lòng đang vô cùng nôn nóng, hận không thể thay thế Tần Lý đi lên bế Tống Cảnh Thần như bế công chúa, sau đó trao một nụ hôn tràn ngập xin lỗi và đau lòng. Có lẽ nóng ruột của Trình Mộc Quân thật sự lây nhiễm cho Tần Lý. Hắn khom lưng, dưới ánh mắt mong chờ của Trình Mộc Quân tiện tay nâng Tống Cảnh Thần vừa mới bị hắn vô tình đẩy ngã trên đất lên, đặt anh ngồi vào ghế trống bên cạnh. Động tác tùy ý như thể đặt một chiếc vali. Trình Mộc Quân:"……
"Xong đời, cậu gần như nghe thấy âm thanh thanh tiến trình rên rỉ. Nhưng hết thảy còn chưa kết thúc, Trình Mộc Quân bị hắn kéo dậy ôm lấy thắt lưng đi thẳng ra khỏi phòng."Chờ ——" Du Thiếu Ninh chật vật đứng lên đuổi theo vài bước nhưng chỉ có thể nhìn theo Tần Lý và Trình Mộc Quân cùng nhau biến mất.
Hắn đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng thân mật của hai người lại cảm thấy có chút trống vắng, cõi lòng khó chịu.
Nhưng mà…
Hắn không có lý do gì để đuổi theo.
Du Thiếu Ninh trở lại phòng nặng nề ngồi xuống, cầm lấy chai rượu trên bàn nốc một hơi cạn sạch.
Những người trong phòng đều là người hóng hớt không chê chuyện lớn, rất nhanh đã phấn kích.
Không lâu sau Du Thiếu Ninh đã gục ngã.
Tống Cảnh Thần đang ở nhờ nhà Tần Lý đương nhiên gánh vác trách nhiệm đưa Du Thiếu Ninh về nhà.
Anh đỡ Du Thiếu Ninh gọi xe taxi rồi ném người vào ghế sau. Sau khi cởi một hồi men say của Trình Mộc Quân lại dâng lên, thấy quần áo của Tần Lý cực kỳ chướng mắt.
Ngón tay trái của cậu hơi run lên một chút, rốt cuộc không đè được cơn bệnh tái phát. Bóng người triền miên bên trong dừng lại, tách ra, rồi lại triền miên, thay đổi phương thức khác, âm thanh hàn khàn vang lên: "Ôm chặt vào.
"Men rượu vất vả lắm mới tản đi lại lần nữa ùn ùn kéo đến như vũ bão, Trình Mộc Quân hoàn toàn đắm chìm say mê, lý trí gì sửa chữa gì hết thảy đều vứt lên chín tầng mây. Xe chạy được nửa đường Du Thiếu Ninh như chó chết hình như tỉnh rượu một chút, hắn ngồi dậy nhìn ra cửa sổ bắt đầu lầm bầm lầu bầu. Tần Lý trầm mặc vài giây:"Cảnh Thần."
"Cứ cảm thấy có gì đó không ổn, Tần Lý không hề rời khỏi trợ lý Trình… Không thể thế được, trợ lý Trình cậu ấy…
"Trình Mộc Quân khóc không ra nước mắt lại phải cố che giấu, giờ phút này Tần Lý còn không biết thức thời mà mở miệng. Tống Cảnh Thần dường như cũng không để ý Du Thiếu Ninh say rượu lảm nhảm, ngơ ngẩn xuất thần hồi lâu lại đột nhiên hỏi một câu. Điều duy nhất có thể thấy được có thể chạm vào chỉ là người trước mắt mà thôi."Trợ lý Trình làm sao?" Một tiếng thở dài vang lên, hệ thống không có hé răng, trực tiếp mở thanh tiến độ ra.
"Cậu ấy…" Du Thiếu Ninh nói một nửa đột nhiên ngừng lại, dù ý thức đang mơ hồ hắn vẫn cảm thấy không thể nói lung tung: "Đây là bí mật, không thể nói bậy.
"Phòng tắm có diện tích không hề nhỏ bỗng trở nên chật hẹp. Trút bỏ xiềng xích của lớp vỏ ngoài văn minh, thân hình cơ bắp hoàn mỹ của Tần Lý càng khiến người ta cảm thấy thêm phần áp bức. Con số 50% tàn khốc chọc vào hai mắt khiến cậu sắp tắt thở. Thắng lợi đã gần trong gang tấc rồi thế mà tiến độ lại tụt xuống 50%? Tống Cảnh Thần rủ mắt xuống, không hỏi thêm câu nào. Hệ thống:"Những thứ tốt đẹp?
"*** Vừa được nhắc nhở Trình Mộc Quân liền nhớ lại một ít chi tiết của ngày hôm qua, cậu hơi áy náy:"Thôi, tới đâu hay tới đó, chuyện đã vậy rồi chi bằng nhớ kỹ những thứ tốt đẹp, đừng giận nhé, ngoan."
Trình Mộc Quân bị Tần Lý nhét vào ghế sau, hắn gọi tài xế đến đây sau đó đóng sầm cửa xe, một loạt động tác như nước chảy mây trôi. Chiếc áo quá nặng nên thùng rác nhỏ không chịu được đã ngã ập xuống đất lăn một vòng.
Cũng may buổi sáng người giúp việc đã đổ hết rác nên bên trong cũng không còn gì, đỡ phải dọn dẹp.
Nếu không phải toàn bộ hành trình không thèm nói lời nào, động tác đóng cửa xe cực kỳ hung hăng thì hoàn toàn không nhận ra hắn có gì không ổn…
Mới là lạ.
Trình Mộc Quân tiện tay lấy một chai rượu whisky từ tủ lạnh ô tô ra, lại lấy thêm ly thủy tinh, không thèm cho thêm đá lạnh mà cứ thế trực tiếp uống. Tần Lý đỡ Trình Mộc Quân lên phòng ngủ.
Trình Mộc Quân chăm chú nhìn sườn mặt Tần Lý, nếu không phải cậu sợ mình OOC quả thực hận không thể nhào lên nắm cổ áo hắn điên cuồng chất vấn hắn nổi điên cái gì.
Hệ thống hối hận, đáng ra nó không nên khơi mào cái đề tài này, nó tự kỷ không thèm nói lời nào vứt ra thanh tiến trình, quyết định để thanh tiến trình đến dạy dỗ Trình Mộc Quân.
Từ việc Tần Lý hung hăng xốc Du Thiếu Ninh lên đến việc ôm lấy vai cậu đi thẳng đến bãi đỗ xe sau đó gọi điện thoại bảo tài xế đến đây cho thấy, hắn hoàn toàn không hề say xỉn.
Trình Mộc Quân hít thở có hơi khó khăn, không biết là vì hơi nước bốc lên trong phòng tắm hay vì…
Nhưng nếu Tần Lý không say thì phải giải thích hành vi hắn bỏ lại Tống Cảnh Thần và kéo tay cậu bỏ đi như thế nào đây? Tiếng nước tí tách tí tách nhỏ giọt lên thềm, không bao lâu lại có âm thanh khác vang lên chồng chéo vào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!