Chương 52: Say Bởi Ánh Mắt

Hạnh Mai đưa cô đến trước phòng Nhật Khánh rồi đi.

Đồng Nghi ở ngoài gõ cửa mấy lần nhưng người bên trong vẫn không có dấu hiệu lên tiếng.

Bất quá, cô đành liều mạng tự mở cửa.

Nhật Khánh đang ngồi úp mặt xuống bàn làm việc, đôi mắt nhắm nghiền.

Đang ngủ à, thảo nào chả nghe cô gọi.

Bước chân Đồng Nghi nhẹ nhàng lại gần, cốt là đặt khay đựng cơm xuống, không nhịn được mà liếc mắt qua hắn một chút.

Khuôn mặt Nhật Khánh nghiêng nghiêng trong nắng mai đẹp đến lạ lùng, hàng mi cong dày khẽ run run, làn da thì cực kỳ hồng hào, đôi môi ánh bạc lại tỏa ra khí chất khiến người khác không tài nào cưỡng lại được.

"Nhìn đủ chưa?"

"Ôi mẹ ơi..."_cô giật nảy người hét lên, vô thức đụng vào ly cafe đang để trên bàn, làm nó chảy cả vào giày của hắn.

"Aissss, cô...."hắn cau có, cầm lên chiếc giày đã dính màu cafe nhỏ từng giọt.

"Tại anh đó, dậy rồi sao còn giả vờ..."

"Cô đang là người có lỗi, lại quay sang cắn tôi hả?"

"Đưa giày đây, tôi giúp anh lau nó"

Hắn đưa cho cô, sau đó lại rút về, không quên nhắc nhở:"Đôi giày này bằng cả một năm lương của cô đó, liệu mà làm"

Vẫn là cái giọng bề trên khoe khoang.

"Tôi biết rồi

"Cô cầm lấy rồi ngồi một góc, lấy dụng cụ đánh giày để sẵn ở phòng, cặm cụi lau chùi. Trong thời gian đó, Nhật Khánh ngồi trên bàn xem máy tính, nhưng cũng không quên cứ cách vài phút lại nhìn cô, quan sát cô một cách lén lút. Đôi bàn tay mảnh khảnh linh hoạt trên đôi giày, chốc chốc lại đưa lên miệng thổi, khuôn mặt nghiêm túc lại khiến bầu má trở nên hồng hào, phúng phính, khiến hắn càng nhìn càng như bị say đắm. Nhưng hễ cô ngẩng mặt lên, hắn lại quay lại máy tính gõ gõ làm ra vẻ rất bận rộn."Xong rồi

"Cô thu dọn lại đồ đạc rồi đứng dậy đưa giày cho hắn. Hắn ngắm nghía một lúc rồi nhếch một bên mày:"cũng khá lắm, tôi thấy cô có cũng có năng khiếu.

Sau này thất nghiệp không sợ đói."

"Anh đang khen tôi à?"

"Tất nhiên"

Cô hừ hắn một tiếng rồi định xoay lưng bước đi thì bị hắn gọi lại:"Đi đâu đó?"

"Đương nhiên là về nhà rồi"

"Với bộ dạng như này sao?"

"....

"Trên chóp mũi cô bị dính bẩn, càng lau bằng tay lại càng làm nó lan ra nhiều hơn. Hắn cầm lấy khăn tay của mình, giúp cô lau đi. Bàn tay ấm áp thô to của hắn chạm vào mặt cô, cẩn thận ma sát trên chóp mũi. Hắn đột nhiên ngừng lại. Khuôn mặt kề sát của cô hiện lên rõ ràng trong đồng tử, bất chợt đầu óc hắn trở nên trống rỗng, hắn hoàn toàn chìm đắm vào từng cái chớp mắt của cô. Thấy đối phương bỗng dưng không phản ứng, Đồng Nghi nhíu mày:"Anh sao vậy?"

Thẹn quá hóa giận, Nhật Khánh vứt luôn cái khen vào mặt cô.

"Tự lau đi"

"......

"[.] Đến thang máy, cả hai đều im lặng. Hắn lén lút nhìn qua cô, trong lòng hơi loạn. Hắn thật sự không biết cảm giác hiện tại của mình, đến tột cùng là cái gì. Là chán ghét ư? [roẹt..] Thang máy bỗng nhiên dừng lại. Điện bên trong vụt tắt."Gì đây, hỏng rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!