Nắng đã nhạt dần trên mấy hàng me xanh, buổi chiều thật buồn, thật tẻ như tâm hồn cậu chất ngất bơ vơ, như gian phòng vắng ngắt. Bảo Minh liên tục cặm cụi làm bài tập, chỉ có công việc này mới khiến cậu thôi suy nghĩ.
- Bảo Minh!
Ra ăn cơm đi con!
Cậu vờ như không nghe thấy tiếng vú gọi, hay nói đúng ra cậu chẳng muốn ăn cơm một tí nào, ba đi vắng, mẹ đi vắng, chiếc bàn ăn càng thấy rộng mông mênh và thân hình Bảo Minh ngồi lọt trong lòng chiếc ghế như một mỉa mai chua xót, đã khiến cậu bỗng thấy sợ hãi mỗi khi giờ cơm lại đến.
Bước chân vú lành nhẹ bước đến bên cậu.
- Minh, ra ăn cơm đi con!
- Con không đói!_Cậu không nhìn vú vẫn tiếp tục cắm mặt vào vở.
- Sáng giờ con có ăn gì đâu, thôi ngoan nào, con nít đừng nên nghĩ nhiều!
Minh khựng lại
- Con đã 17t rồi, con hiểu và biết tất cả!
- Con hiểu cái gì?
Cậu nhìn thẳng vào mắt vú.
- Bố mẹ... sắp li hôn!
Vú Lành hoảng hốt. Vú không nghĩ là cậu đã phát hiện ra.
Cậu lặng thinh, bài tập ngày hôm nay sao khó quá, nó khiến cậu giải mãi không ra, nhức đầu đến rơi cả nước mắt......
Trời quang mây tạnh, chiếc xe màu ánh bạc ảm đạm rời khỏi thành phố. Trâm Anh trên suốt chặng đường không nói năng gì, nhỏ nhìn ra cửa xe, chăm chú nhìn quanh cảnh nội đồng yên bình.
Đến nơi, bố cầm hành lí nhỏ đi vào trong, Trâm Anh thì vuốt lấy vuốt để mồ hôi, ôi chao sao mà nóng thế, không có điều hoà à?
- "Cháu gái bà đây sao?
"Nội chạy ra ôm cô cháu nhỏ vào lòng rồi lại xoa đầu, kể từ khi nhỏ nghỉ hè về đây lân cuối đã được 8 năm. -"Cháu lớn quá, xém nữa nhận không ra!"
- "Người thì lớn, cái đầu là chưa bao giờ lớn!_Bố chặt chém. -Thôi, thôi vào trong đi!
"Cả gia đình xúm xít bước vào căn nhà nhỏ. Đến chiều thì bố mẹ cũng gửi gắm rồi trở lại thành phố, nghe đâu có một ca cấp cứu cần bố gấp, đó là lí do mà nhỏ tạch cái nghề cầm kim này. Trâm Anh ngủ dậy thì trời đã tối, cô Loan đi học về liền chạy ù vào, vẻ mặt cười toe toét. -"Trâm Anh, xuống chơi sao không báo!?"
- "Báo làm chi, cháu có phải xuống chơi đâu!"
- "Chứ mi làm gì?"
- "Con bé sẽ nhập học ở đây!
"Nội đem mùng mền vào phòng, sắp xếp lại cho cẩn thận, nhỏ sẽ ngủ chung với cô Loan. Cô Loan hơn nó một tuổi nhưng tính cách vẫn giống con nít lắm, lúc nào cũng mong Trâm Anh về chơi, mỗi khi nhỏ bày trò là vui đáo để. -"Aaaa, mi nhập học ở đây, tức là sẽ ở lại đây luôn hả?
"_Cô Loan háo hức, ngoác to mồm mong chờ. -"Cô nói đúng rồi đấy!"
- "Aaa dui quáaaa!
"_Có nhỏ quậy này là hết sợ cô đơn rồi...... Đến tối, Trâm Anh cùng cô Loan dẫn Mickey đi dạo quanh đây (Mickey là chó cưng của nhỏ dẫn từ thành phố về đây). -"Cháu có người yêu chưa?
"_Cô Loan vẻ mặt tò mò. -"Cô nhìn mặt cháu đi!"
- "Có rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!