Chương 7: Ngày thứ hai

Cùng với tiếng thét chói tai của cô ấy, là tiếng khóc lúc ngắn lúc dài của đứa trẻ trong nhà.

Người đàn ông nhanh chóng đóng cửa lại, đi vòng qua Bạch Chiêu Chiêu rồi xuống tầng trong trạng thái rối bời.

Bạch Chiêu Chiêu rất xấu hổ, sau đó cô cũng nhanh chóng đi lên tầng.

Về đến nhà, trong căn phòng vắng tanh, bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách. Ánh sáng màu xanh từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn có hơi quỷ dị.

Bạch Chiêu Chiêu sợ tối nên cô chỉ nhìn một chút rồi nhanh chóng bật đèn lên.

Đèn vàng vừa được bật lên, trong phòng cũng lập tức trở nên ấm áp hơn nhiều.

Bây giờ vẫn sớm, chắc chắn mẹ còn chưa về. Nếu phải tăng ca thì có lẽ mẹ sẽ không về được.

Cô dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa mới thoát khỏi tình huống nguy hiểm nào đó. Ngón tay đang nắm chặt cũng thả lỏng, giống như một đóa hoa nhỏ từ từ nở rộ.

Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc rồi đặt cặp sách xuống, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Cô đánh trứng gà một cách thành thạo, thái ít hành lá và rau mùi, thêm ít xà lách và tôm vào nước mì. Sau đó cô cho giấm và muối vào, bữa tối đã hoàn thành.

Nghĩ nghĩ, cô chụp lại bữa tối rồi gửi tin nhắn cho mẹ:

[Mẹ, con về nhà rồi, đang bắt đầu ăn tối. Thế nào, cũng được đúng không ạ?]

Mãi đến khi cô cơm nước xong và rửa sạch sẽ nồi niêu xoong chảo xong rồi thì mẹ cô mới trả lời tin nhắn. Tin nhắn không có chữ, chỉ có một cái icon [Ngón cái].

Bạch Chiêu Chiều cười cười, sau đó lại mím miệng lại, nhẹ nhàng thở dài.

"Cốc cốc."

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Bạch Chiêu Chiêu giật mình, cô đứng hình 2 giây, không biết nên giả vờ không có người ở nhà hay là đi ra mở cửa.

Giọng của Diệp Chi Du nhẹ nhàng truyền vào từ cửa chống trộm: "Bạch Chiêu Chiêu, là tớ. Tớ mua rất nhiều điểm tâm, muốn tặng cậu một ít. Tớ treo ở cửa cho cậu nhé."

Cậu nói xong thì cô liền nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng.

Ơ?

Bạch Chiêu Chiêu lặng lẽ đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo. Đèn hành lang sáng lên, bên ngoài quả thật không còn ai nữa.

Tiếng mở cửa và đóng cửa ở tầng 2 vang lên.

Cô mở cửa ra và cầm lấy túi nilon trên tay nắm cửa.

Giống như Diệp Chi Du nói, bên trong có bánh bông lan nhân ruốc và mochi được đóng gói hoàn chỉnh. Nhìn nhãn hiệu, là cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng ở phố thương mại. Nghe nói nguyên liệu ở đây đều là loại tốt nhất.

Rõ ràng mới chỉ gặp nhau vài lần trên đường đi học, sao cậu lại đột nhiên tặng cho cô những thứ này...

Không phải có độc đấy chứ...

Cô bị sự đa nghi của chính mình chọc cười. Sau đó cô lại nhìn chằm chằm vào chiếc túi và nuốt nước bọt.

Mở túi to ra, trước tiên cô lấy ra chiếc bánh bông lan nhân ruốc và ăn trước. Sau khi cắn miếng đầu tiên, trên mặt cô hiện lên sự thỏa mãn.

Cô còn cảm thấy mặt mình đang nóng lên, giống như đang không nhịn cười được?

Cô nghĩ lại, lúc mình xuống tầng thì gặp phải Diệp Chi Du có phải là ngẫu nhiên hay không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!