Từ Sĩ Hưng không kìm được mà quay đầu nhìn cô ấy rồi nở nụ cười lấy lòng.
Người phụ nữ kia cũng lễ phép gật đầu lại với ông ấy.
Tiếng đập "Thình thịch" vang lên trong lồng ngực ông ấy, giống như thần Cupid đang tập đấm bốc với trái tim vậy.
Trước đây, khi ngồi trên xe bus, ông ấy chưa từng thấy qua người phụ nữ xinh đẹp này.
Tất nhiên, cô cháu gái trong tòa nhà của bọn họ cũng rất xinh đẹp, giống như một ngôi sao vậy. Nhưng cũng chỉ là một cô bé. Còn người phụ nữ này tuyệt đối là kiểu người mà bạn bè phải hâm mộ! Vẻ ngoài thành thục lại giỏi giang, lớp son bóng như thủy tinh phát sáng trong bóng tối, bộ vest cũng rất hợp với cô ấy.
Cô ấy xinh đẹp giống như một người phụ nữ ngồi trên một chiếc xe hơi.
Từ Sĩ Hưng muốn bắt chuyện với cô ấy nhưng lại ngại ngùng.
Ông ấy giơ tay lên nhìn đồng hồ, 19 giờ 35 phút.
Nếu như sau này ngồi xe bus tiếp tục gặp lại cô ấy rồi mới đi chào hỏi thì sẽ tự nhiên hơn, sẽ không bị coi là người có ý đồ xấu.
Lúc này Từ Sĩ Hưng không biết rằng, khi ông ấy thật sự gặp lại người phụ nữ này một lần nữa thì sự tình bắt đầu trở nên cực kì khủng khiếp...
Hôm qua ông ấy vẫn tăng ca như bình thường, chịu đựng đến tận khi lãnh đạo nở nụ cười khen ngợi thì ông ấy mới rời khỏi công ty. Ông ấy lên xe lúc 19 giờ 30 phút.
Lần này ông ấy đi lên từ cửa phía trước. Người trên xe vẫn không đông lắm. Ông ấy lại nhìn thấy người phụ nữ tóc dài kia.
Cô ấy vẫn ngồi ở vị trí đó, vẫn mặc bộ vest màu đen đó, giống như đang ngủ, mái tóc dài che kín khuôn mặt.
Từ Sĩ Hưng nuốt nước miếng— Gặp hai lần tức là có duyên. Sau đó ông ấy quyết định dũng cảm làm quen với cô ấy một lần.
Nếu như không được thì cùng lắm chỉ là thêm một lần bị từ chối nữa mà thôi. Dù sao ông ấy cũng đã có thể thích ứng rất tốt với sự đau lòng khi bị người đẹp từ chối rồi.
Sau khi lấy hết dũng khí và soạn xong bản thảo ở trong lòng, ông ấy xoay người lại. Nếu đối phương thể hiện biểu tình chán ghét thì ông ấy sẽ nhanh chóng xin lỗi và rời đi.
"Cái kia... Xin chào, lại gặp cô rồi..." Ông ấy nắm lấy chỗ vịn tay, khẩn trương nói.
Người phụ nữ không ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen nhánh của cô ấy vẫn che khuất khuôn mặt như cũ.
"À, cô đang ngủ à? Xin lỗi nhé..." Từ Sĩ Hưng thật sự không có kinh nghiệm bắt chuyện với người khác lắm, mà kinh nghiệm với phụ nữ lại càng bằng không. Nếu không thì ông ấy cũng không đến mức đến tận bây giờ vẫn còn là một kẻ độc thân. Sau 1 giây không nghe thấy tiếng trả lời thì ông ấy không chống đỡ nổi nữa, chuẩn bị chạy trối chết.
Nhưng đúng lúc này, xe bus chạy vào khu phố có hai bên đường đều là đèn neon.
Một dòng nước lạnh đột nhiên trào dâng trong mạch máu của ông ấy!
Người phụ nữ này, cô ấy... không ngủ?!
Cô ấy đang nhìn ông ấy xuyên qua khe hở của tóc?!
Con ngươi trong mắt cô ấy đỏ như máu. Dưới ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, con ngươi ấy lóe lên ánh sáng màu đỏ âm u.
Đầu óc Từ Sĩ Hưng ong lên, sợ tới mức lùi về sau một bước!
Người phụ nữ chầm chậm ngẩng đầu lên, hai con mắt màu đỏ ở phía sau mái tóc đang nhìn ông ấy chằm chằm.
"Xin, xin, xin lỗi..." Ông ấy sợ tè ra quần, vội vàng xoay người lại, lảo đảo đi đến chỗ ngồi đầu tiên ở phía trước xe bus.
Toàn thân run rẩy.
Phía sau gáy ông ấy vẫn đang tê dại, dường như ánh mắt của người phụ nữ kia vẫn đang một mực dính chặt vào sau gáy của ông ấy. Từ Sĩ Hưng co rụt người lại, sau đó lại không nhịn được mà quay đầu lại.
Lần này, bốn mắt nhìn nhau!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!