Nguyễn Mộng Thần rất nổi tiếng ở trong lớp.
Cô ấy là trưởng ban kỷ luật, xuất thân tốt, lại còn xinh đẹp, là học sinh được giáo viên chủ nhiệm thích nhất. Tô Vận Khiết và những người khác luôn nghe theo cô ấy. Bây giờ bọn họ nhìn thấy cô ấy kết bạn với Bạch Chiêu Chiêu thì lại càng khen ngợi cô ấy nhiều hơn:
"Mộng Thần lương thiện quá rồi."
"Đây là khí chất của người đẹp à?"
"Hu hu hu, Mộng Thần đúng là nữ thần hoàn mỹ."
"Phải cẩn thận, đừng để lây xui xẻo đó."
Lúc trước bọn họ không khoa trương như thế, nhưng bây giờ có Bạch Chiêu Chiêu ở đây, tâng bốc như thế là điều cần thiết
- Điều này thể hiện rằng bọn họ không phải loại người ghen tị vì ngoại hình và điểm số xuất sắc của người khác.
Ngay cả Bạch Chiêu Chiêu cũng cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.
Cô giống như người chết đuối túm được cọng rơm cứu mạng, cho rằng mình đã gặp được bạn tri kỷ, thậm chí cô còn nói chuyện bố mẹ đã ly dị cho cô ấy biết.
Đối với Bạch Chiêu Chiêu mà nói thì chuyện bố mẹ cô ly dị không phải là điều gì đáng xấu hổ.
Huống hồ, mẹ cô còn rất mạnh mẽ và xuất sắc... Cô tràn đầy yêu thương kể về những khó khăn và sự hy sinh của mẹ mình.
Nhưng ngày hôm sau, chủ đề tám chuyện của các bạn nam đã thay đổi—
"Chính là vì cậu ta buôn bán linh tinh nên bố mẹ cậu ta mới ly dị."
Các bạn nam đều ngầm hiểu và cười:
"Tớ cũng nghe nói rồi. Cho nên cậu ta mới không thể tiếp tục sống ở chỗ cũ nữa."
"Ngay cả bố ruột cũng cảm thấy không chấp nhận được..."
"Xui xẻo thật. Sao loại người này lại có thể trở thành bạn học của chúng ta được chứ!"
Bọn họ dùng trí tưởng tượng của mình để xây dựng nên những câu chuyện giả dối.
Lúc tan học, Bạch Chiêu Chiêu giống như cái xác không hồn đi ngang qua sân thể dục. Thân hình cô gầy gò, giống như đang phải gánh vác trọng lượng rất lớn, nhìn qua có chút run rẩy.
Nguyễn Mộng Thần đuổi theo cô, vòng tay Tiffany trên cổ tay cô ấy phản chiếu ra thứ ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Cô ấy ngập ngừng nói: "Chiêu Chiêu, thật sự xin lỗi cậu. Tớ chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ bọn họ lại đi nói linh tinh như thế. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ dạy cho bọn họ một bài học... Cậu đừng trách tớ nhé. Chúng ta vẫn là bạn tốt, được không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Mộng Thần.
Nguyễn Mộng Thần luôn trang điểm khi đi học, lớp phấn mỏng, lông mi dài, giống như một con búp bê xinh đẹp, khiến người ta nhìn không ra được khuôn mặt thật của cô ấy.
Bạch Chiêu Chiêu nghĩ thầm, có lẽ bởi vì từ trước đến nay cô luôn biểu hiện quá hiền lành nên bọn họ mới nghĩ rằng cô ngu lắm đúng không? Chẳng lẽ bọn họ đã quên thành tích của cô rất tốt rồi hả?
Diễn xuất của Nguyễn Mộng Thần thật sự quá tệ.
Cô ta khinh thường không thèm diễn, hay là cho rằng kẻ yếu dù phát hiện ra mình đã bị phản bội thì cũng không dám vạch mặt nhau? Thay vào đó sẽ hèn mọn gấp đôi để lấy lòng cô ta?
Bạch Chiêu Chiêu khẽ thở dài một tiếng. Điều này đúng là đã coi thường phẩm cách và tâm huyết của cô rồi.
Cô hờ hững đẩy Nguyễn Mộng Thần ra và đi đến nhà để xe.
Không có ai đuổi theo nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!