Chương 13: Lạnh nhạt

Giọng Chu Lạc Nhiên nhỏ lại: "Tôi, tôi chỉ muốn xin lỗi cậu thôi. Sao cậu lại như vậy?"

"Ừ."

"Tôi đã nói bọn họ đừng có bịa chuyện không thành có nữa rồi."

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào cậu ta, không mang theo bất cứ tình cảm gì: "Muốn tôi phải cảm ơn ân huệ của cậu à?"

"..." Cậu ta không nói nên lời.

Không phải thế. Cậu ta biết mình sai rồi mà...

Nhưng cậu ta biết rõ, cho dù có xin lỗi cô một ngàn lần nữa, thì cậu ta vẫn chỉ nhận lại được bộ dáng lạnh lùng này của cô mà thôi.

Đây cũng không phải là giải pháp... Bạch Chiêu Chiêu cực kì căm hận cậu ta. Nên cậu ta không thể cứ xin lỗi cô một cách khô khan như thế được. Vì vậy, Chu Lạc Nhiên hỏi ngược lại cô: "Cậu đã gặp Dầu Dừa chưa?"

Quả nhiên, khi nghe đến đây, vẻ mặt trấn định của cô hơi thay đổi: "Cậu có ý gì?"

"Hôm qua... bọn Con Gián đi nói với cậu ta rất nhiều chuyện. Không phải tôi bảo bọn họ làm như vậy đâu. Tôi cũng mới biết chuyện thôi!"

Ngay lập tức, Bạch Chiêu Chiêu không nhịn được mà lộ ra một chút khó xử.

Cô cố gắng duy trì tôn nghiêm của mình và dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "À, vậy sao. Các bạn học của tôi nhiệt tình thật đấy..."

Chu Lạc Nhiên hiểu ra, sau đó cậu ta mừng như điên: "Có phải cậu ta để ý không?"

Cô cúi đầu, dừng một lúc rồi mới nói: "Không liên quan đến cậu."

"Sao lại không liên quan đến tôi chứ. Tôi thích cậu. Tôi không để ý." Cậu ta nói thẳng ra.

Các bạn trong lớp ngơ ngác, mồm há hốc ra như đang nói "Đệt", cứ như thế nhìn cậu ta tỏ tình trước mặt mọi người.

Nhưng Nguyễn Mộng Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt, cô ta không khóc, xem như đã có tiến bộ rất lớn.

"Cậu không để ý?!" Bạch Chiêu Chiêu đứng lên, đôi mắt trong veo nhìn cậu ta: "Cậu có tư cách gì mà không để ý? Cậu để ý hay không để ý thì liên quan gì đến tôi?"

"Tôi, ý tôi là... Tôi sai rồi. Tôi sẽ bù đắp cho cậu. Có được không... Cậu muốn tôi làm gì cũng được..."

Sắc mặt Chu Lạc Nhiên tối sầm đi, ngón tay đang nắm chặt mép bàn cũng trở nên trắng bệch.

Giằng co như thế mười mấy giây, cậu ta cuối cùng vẫn thua cuộc, sau đó cậu ta xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Trong lòng cậu ta cảm thấy rất chua chát, nhưng cậu ta cũng đã sớm đoán được kết quả sẽ là như vậy.

Vào tiết học, Bạch Chiêu Chiêu không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài. Cô ngược lại hoàn toàn không thể tập trung được.

Vẻ kháng cự của Diệp Chi Du tối hôm qua hiện lên rõ ràng trong đầu cô, khiến cô vô cùng để ý.

Là bởi vì bị những lời nói đó ảnh hưởng đúng không?

Con Gián đã nói những gì? Chắc chắn sẽ chẳng phải lời tốt đẹp gì.

Tinh thần của cô bắt đầu trống rỗng. Trong lớp học rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng những lời nói chói tai lại vang vọng ở bên tai cô:

"Buồn nôn muốn chết còn giả vờ ngây thơ..."

"Sao cái loại người thế này mà Diệp Chi Du cũng muốn thế? Bài thơ kia nói như thế nào nhỉ: Một đôi tay ngọc ngàn người gối, một ít son môi vạn người nếm."

"Hi hi hi hi. Thật ghê tởm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!