Chương 12: Ngày thứ tư

Bạch Chiêu Chiêu về đến nhà, lại chỉ có một mình cô.

Một mình ngồi xe bus, một mình ăn cơm tối, một mình làm bài tập.

Cô luôn nhìn đồng hồ một cách vô thức.

Bởi vì Diệp Chi Du nói hôm nay sẽ tặng đồ ăn ngon cho cô, nên cô đang đợi cậu.

Chờ cậu huấn luyện xong, cần ít nhất nửa tiếng để đi mua đồ và đi về. Cho nên cậu sẽ đến vào khoảng 9 giờ 15 phút.

Vì thế, lúc 9 giờ, cô còn nhớ chải tóc và tô ít son môi.

Cô nhìn vào gương rồi mỉm cười. Trong gương, bởi vì cô đang mong chờ và phấn khích nên trông cô càng đẹp hơn so với bình thường.

Mà ở ngoài sân của khu chung cư, Diệp Chi Du đang đứng ở cửa sân một hồi lâu rồi mà vẫn không đi vào.

Trên mu bàn tay cậu có vết bầm tím sau khi đánh người để lại—

Cậu đã đánh Chương Tử Cầu. Huấn luyện viên tức giận đến mức tuyên bố sẽ phạt cậu...

"Này cậu học sinh, sao cậu không đi vào?" Một bà cụ đi ngang qua cậu, đánh giá cậu một cách kỳ lạ.

"?" Cậu hoàn hồn, nhận ra đây là bà cụ cổ quái ở đối diện nhà Bạch Chiêu Chiêu, không biết tên là gì, chỉ biết bà cụ này họ Vương.

Mỗi buổi tối, bà Vương đều mang theo một cái ghế nhỏ ra ngoài, không biết để làm gì. Khẩu âm của bà rất nặng, nghe giống như người Tây Bắc.

Diệp Chi Du đã ở đây 3 năm rồi, cũng đã gặp bà ấy rất nhiều lần cho nên mới nhận ra.

"Về nhà sớm nhé, trời lạnh lắm!" Bà dặn dò cậu rồi chậm rãi đi vào.

Liếc nhìn đồng hồ, cậu mới nhận ra mình đã đứng ở chỗ này ngẩn ngơ hơn 10 phút rồi.

Trong tay cậu cầm một chiếc túi nilon, bên trong là điểm tâm bánh ngọt, là đồ mà cậu hứa sẽ mua cho Bạch Chiêu Chiêu.

Cậu ngơ ngác đi lên tầng, giống như một con rối mất hồn.

Về đến nhà, cậu tìm thấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của mẹ trong tủ quần áo rồi lại ngẩn ngơ một lúc.

Chiếc khăn vải len dệt từ lông cừu có logo lớn và đơn giản của nhãn hiệu. Quả thật, kiểu dáng của chiếc khăn có chút nghịch ngợm và phù hợp với người trẻ tuổi hơn.

Một lúc lâu sau cậu mới lắc lắc đầu rồi cầm khăn quàng cổ và đồ ăn vặt lên tầng.

Cậu đứng trước cửa, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, khóe miệng nặn ra một nụ cười rồi gõ cửa.

Cậu vốn định để đồ ở đó rồi đi luôn, nhưng không ngờ cửa lại mở ra.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô gái trắng trẻo xinh đẹp đúng ở nơi đó, đẹp đến mức không giống thật, biểu cảm của cô có chút ngại ngùng xen lẫn vui vẻ.

Cô vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Trái tim cậu đã bị cô nắm trong tay.

Vì thế, cậu lại nặn ra một nụ cười rồi đưa đồ trong tay cho cô: "Cho cậu này, đây là bánh ngọt vị dừa. Còn cái khăn quàng cổ này nữa, đẹp hơn cái màu đen kia nhiều, cũng tôn lên màu da của cậu hơn. Mặc dù mẹ tớ đã dùng nó rồi, nhưng bà mới chỉ quàng nó một lần thôi. Nó vẫn giống như mới. Xin lỗi, tớ định mua một cái mới cho cậu... nhưng mà..."

Cậu cúi đầu xuống, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

Bạch Chiêu Chiêu cảm nhận được, nhưng cô vẫn cười ngọt ngào: "Cảm ơn cậu nhiều lắm. Vậy để tớ trả lại cậu cái khăn màu đen." Cô lấy chiếc khăn quàng cổ màu đen từ chỗ móc áo ở bên cạnh xuống rồi đưa cho cậu.

Trao đổi xong, hai người không biết nên nói cái gì nữa.

"Cậu muốn vào trong ngồi không? Tớ đi pha trà cho cậu uống." Cô tránh sang một bên, chờ mong mà hỏi cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!