Chương 8: Rơi

Các bạn học ở lớp 10 lập tức sửng sốt:

"Wow! Dầu Dừa, tinh thần chiến đấu cao thế!"

"Cậu ấy từ chối rất nhiều người rồi, cẩn thận cậu phải khóc đấy."

"Không thể nào. Dừa có khuôn mặt đẹp nhất mà, nhất định sẽ ôm được người đẹp về."

"Dầu Dừa! Tớ yêu cậu~!"

Đồng đội làm trò, bị cậu đẩy ra mà không thương tiếc: "Biến đi, đừng làm tớ buồn nôn nữa…"

Bên lớp 2 lại là không khí trầm mặc quỷ dị.

Vẻ mặt bọn họ vừa khó chịu vừa xấu hổ.

Chu Lạc Nhiên nhìn chằm chằm Diệp Chi Du, sâu trong đôi mắt của cậu ta là ánh lửa sáng rực.

Nỗi căm hận mãnh liệt cuồn cuộn trong lòng, nhưng sau đó cậu ta lại vô cùng hoảng hốt…

Trong sân vận động, ánh sáng đầy đủ, một chùm sáng vừa vặn chiếu lên trên người Diệp Chi Du. Khuôn mặt chàng trai anh tuấn nhiễm màu vàng, ngay cả sợi tóc cũng biến thành vàng…

Thật giống như đến cả ông trời cũng chọn cậu để dâng cho nữ thần, mà nữ thần kiêu ngạo cũng sẽ phải khom lưng vì cậu.

Đờ mờ!!!

Trong trận đấu sau đó, Chu Lạc Nhiên tỏ ra rất hung hăng, cậu ta liên tục chặn bóng của Diệp Chi Du.

Dường như Diệp Chi Du cũng đã sớm đoán được phản ứng của cậu ta, nên cậu cũng không hề nhượng bộ. Sau một cú va chạm. Hai người đã suýt nữa lao vào đánh nhau.

"Tuýt—!"

Huấn luyện viên vội vàng tuýt còi, mắng to: "Chu Lạc Nhiên, Diệp Chi Du, hai cậu đang chọi trâu hả! Luyện tập hẳn hoi cho tôi! Còn như thế nữa thì đi chạy mười vòng đi!"

Sự tức giận cứ như thế bị ép nhịn xuống.

Chu Lạc Nhiên không biết cảm xúc phiền não này từ đâu mà đến, nhưng cậu ta biết cảm xúc này khiến mình muốn phát điên.

Sau buổi tập, vừa trở lại lớp học, Con Gián đã mò tới như thể đánh hơi được thức ăn ngon:

"Cậu chủ Chu."

Chu Lạc Nhiên nheo đôi mắt lại nhìn cậu ta, sự không kiên nhẫn đã lên đến đỉnh điểm: "Cái lờ gì?"

"Tớ có một tin chấn động, chắc chắn cậu có hứng thú." Chương Tử Cầu hưng phấn đến nỗi đôi mắt chuột cũng phát sáng: "Sáng nay lúc cậu đến có thấy Bạch Chiêu Chiêu quàng khăn quàng cổ của nam không? Cái khăn màu đen, là hàng hiệu rất đắt tiền đấy."

"…"

Cậu ta không muốn nghe thấy cái đáp án kia.

Nhưng Chương Tử Cầu đã hưng phấn thì thầm như phát hiện ra lục địa mới: "Cái khăn đó của Diệp Chi Du đấy! Cậu nói xem có phải cô ta…"

Nếu giáo viên toán không đúng lúc đi vào phát bài tập thì Chu Lạc Nhiên đã đấm một phát vào thẳng khuôn mặt xấu xí của Chương Tử Cầu rồi!

Cái đồ buồn nôn này còn đứng nói chuyện gần với cậu ta như thế, khiến cho mùi hôi miệng xộc thẳng vào mũi cậu ta!

Đã vào tiết nhưng cậu ta lại chẳng nghe được cái gì, chỉ nhìn thẳng vào lưng Bạch Chiêu Chiêu.

Cậu ta cũng nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu đen có vài sợi tua rua rơi ra trong hộc bàn học của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!