Chương 67: Truyện cổ tích

Nhiệt độ xung quanh dường như cũng lạnh hơn bởi vì những lời này.

"Bà à, bà đang nói gì thế! Ác linh là Kha Cát Lợi, sao lại là cháu được?" Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu khó hiểu, ánh mắt lại không thể không kiểm tra xung quanh một lượt.

Trên đường phố không có ai khác.

Bà Tôn gằn từng chữ: "Kha Cát Lợi là ác linh, cô cũng thế. Cô còn hung ác hơn gã ta gấp trăm lần. Hơn nữa, chỉ có ác linh mới nhớ rõ tất cả mọi thứ trong giấc mơ của chúng."

Trong nháy mắt, vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu cứng đờ mấy giây, trở nên hơi vi diệu.

Sự khiếp sợ vô cùng chân thật trên khuôn mặt cô biến mất, thay vào đó là sự thờ ơ và trống rỗng dần dần hiện ra. Trong bầu trời tối đen, khuôn mặt vô cảm của cô trông kỳ quái như một chiếc mặt nạ nhựa.

Một lúc lâu sau, cô than nhẹ: "Thì ra là như thế. Tôi còn tưởng rằng bọn họ không nhớ được gì là do có lý do đặc biệt nào đó cơ."

Bà Tôn hơi tức giận: "Đây… đây là điều cô muốn nói hả? Cô giết nhiều người như thế rồi mà bây giờ lại chỉ quan tâm chuyện này thôi hả?!"

Vẻ mặt của cô cuối cùng cũng trở nên sinh động hơn một chút: "Giết nhiều người? Bà à, sao bà lại lấy tội danh lớn như thế gán lên đầu tôi? Làm người khác sợ hãi đấy." Cô bất đắc dĩ và hoang mang: "Tôi ấy à, đúng là tôi đã giết Kha Cát Lợi ở trong mộng, nhưng đó là tự vệ mà. Nếu như không giết chết ác linh này thì tôi ở trong hiện thực cũng không sống được.

Cái này gọi là… phòng vệ chính đáng nhỉ, không thể coi là có tội đúng không?"

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô giống như bị chia thành hai người: Một người nói những lời yếu đuối đáng thương, một người lại có ánh mắt lóe lên ác ý không hề sợ hãi, cũng giống như đang mỉm cười.

Bà Tôn nhìn ra được.

Cũng chính bởi vì nhìn ra được cho nên bà càng tức giận vì bị cô trêu đùa.

Bà hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc châm chọc, chất vấn cô: "À, cô chỉ giết một mình Kha Cát Lợi thôi à?"

Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu vô tội, bắt chước giọng bà ấy mà hỏi ngược lại: "À, không thì sao?"

"Động đất chết mấy chục nghìn người, cô cho rằng người chết như đèn tắt, sẽ không có sau đó nữa hả? Nếu thật sự là như vậy thì tại sao tôi lại mệt mỏi như thế này?"

Cô gái nhìn chằm chằm mũi chân mình: "Bà à, tôi thật sự không hiểu bà muốn nói gì."

"Chiêu Chiêu, lớp của cô ngoại trừ Chu Lạc Nhiên ra, tất cả đều đã chết, bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm lớp cô." Chỉ kể lại sự việc này thôi mà bà Tôn cũng đã cảm thấy ớn lạnh rồi.

"Tôi biết chứ." Cô thản nhiên, phản ứng với việc này rất lạnh lùng: "Chu Lạc Nhiên may mắn là bởi vì cậu ta không đến trường nên mới giữ được một mạng, nhưng lại biến thành người thực vật. Thật là đáng thương… Cậu ta còn trẻ như vậy, bố mẹ cậu ta lại chỉ có một mình cậu ta. Cho nên, mỗi năm, vào ngày xảy ra trận động đất, tôi đều đến thăm cậu ta đấy." Cô mỉm cười: "Thật đáng buồn.

Khi thiên tai ập đến thì con người cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi."

"Nhưng họ không chết bởi vì trận động đất. Cô cũng biết Chu Lạc Nhiên không chỉ thoát khỏi thiên tai mà." Bà Tôn nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấp giọng nói: "Bọn họ bị đầu độc chết. Tất cả học sinh, tính cả giáo viên chủ nhiệm, tổng cộng 33 người, toàn bộ đều chết vì ngộ độc thuốc trừ sâu 3911."

Không đợi Bạch Chiêu Chiêu nói chuyện, bà lại nặng nề bổ sung một câu:

"Thuốc độc được bỏ vào trong chè đậu xanh."

Con ngươi vốn trong veo của cô gái biến thành màu đen, như thể giờ phút này, bóng tối của cả thế giới đều ở trong mắt cô.

"Thuốc độc?" Cô chần chừ nói: "Vậy người trúng độc sẽ có triệu chứng gì nhỉ."

"Triệu chứng chính là những người chết vì loại độc này, con ngươi đều sẽ co lại nhỏ như đầu mũi kim."

"Thế à…" Cô rõ ràng không cảm thấy kinh ngạc bởi vì lời nói của bà Tôn, ngược lại cố làm ra vẻ mặt khoa trương, giọng nói còn tỏ vẻ lo lắng: "Chuyện này, bà đã báo cảnh sát chưa? Có lẽ bọn họ có thể đào thi thể lên để kiểm tra lại nhỉ?"

"Cho dù có kiểm tra ra thì cô cũng đã sớm nghĩ ra cách để giải thích rồi, không phải à?"

Cô từ chối cho ý kiến, nở nụ cười: "Bà nói như vậy lại làm tôi nhớ lại không ít chuyện đấy." Cô nghiêm túc suy nghĩ: "Lúc ở tầng hầm, Kha Cát Lợi từng nói An Mẫn là bạn gái duy nhất của gã ta. Gã ta rất yêu cô ấy, sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy tan nhà nát cửa."

Ký ức ngày đó, chậm rãi trở nên rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!