Chương 66: Bà lão

Sau khi gặp nhau ngày hôm đó, mẹ Diệp cũng không giục Diệp Chi Du xuất viện nữa. Chẳng những không giục, bà ấy còn cho người ta chuyển tài liệu ôn tập đến bệnh viện cho cậu.

"Con phải học hỏi Chiêu Chiêu nhiều hơn đấy!" Mẹ Diệp nhấn mạnh: "Đừng suy nghĩ nhiều, cười nhiều lên, cứ luôn xị cái mặt ra như thế thì làm sao Chiêu Chiêu để ý đến con được?"

Vì thế, Bạch Chiêu Chiêu phát hiện ra mình bắt đầu thường xuyên tình cờ gặp được Diệp Chi Du.

Lúc đi lấy nước gặp phải, cậu sẽ giúp cô rót nước nóng, sau đó trầm mặc đưa cô trở về phòng bệnh.

Lúc làm phục hồi chức năng gặp phải, cậu sẽ giúp cô điều chỉnh tạ và dây kéo, luôn ở bên cạnh trông chừng cô.

Thỉnh thoảng, thật sự không gặp được cô thì cậu sẽ chờ ở cửa phòng bệnh, muốn giả vờ tình cờ gặp cô, rồi lại bất ngờ bị cô đụng phải, rơi vào tình thế khó xử.

"Diệp Chi Du, sao cậu lại ở đây? Có việc gì không?" Cô cười.

Mấy ngày nay, bởi vì có cậu làm bạn, cho nên cô hình như càng ngày càng thích cười hơn.

"À, chính là…" Cậu rụt rè giơ quyển sách trong tay lên: "Có câu tớ không biết làm…"

"Vậy cậu vào đi." Cô nhường đường cho cậu đi vào: "Đứng ở cửa làm gì?"

Lúc này cậu mới dè dặt đi vào.

Bạch Chiêu Chiêu ở phòng bệnh nhiều người, ngay khi Diệp Chi Du vừa đi vào thì người lớn, trẻ nhỏ và người già đều yên tĩnh lại.

"Ồ ồ, anh chàng đẹp trai Tiểu Diệp của chúng ta lại đến rồi hở…" Một bà lão hiền lành cười, giọng nói lại mang đầy vẻ hóng chuyện.

"Vâng, bà Trần, ông Vương… dì Lưu, bé mập…" Cậu lần lượt chào hỏi, ngay cả đứa bé mập mạp 8 tuổi ở trong góc kia cũng không bỏ qua.

Tất cả mọi người mỉm cười nhìn hai người.

Bạch Chiêu Chiêu không cảm thấy gì, nhưng Diệp Chi Du đã chột dạ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, tay chân dài cũng không biết nên để ở đâu.

Cuối cùng, cậu ngồi xuống ghế. Bạch Chiêu Chiêu cũng kéo rèm lại, ngăn cách ánh mắt nhiệt tình hóng chuyện của mọi người.

"Là đề Vật lý à?" Cô chăm chú nhìn.

"Ừ…" Cậu thẹn thùng đáp.

Thật ra cũng không phải vì hỏi đề, chỉ là cậu muốn gặp cô mà thôi.

Bạch Chiêu Chiêu đọc câu hỏi một lúc rồi bắt đầu giải thích cho cậu.

Phía sau tấm rèm trắng nhạt, bóng dáng hai người chồng lên nhau, dường như rất ngọt ngào……

"Đúng là kim đồng ngọc nữ…" Bà Trần không khỏi thở dài.

Hơn 1 tháng sau, công tác xử lý động đất bắt đầu kết thúc và Bạch Chiêu Chiêu cũng được xuất viện.

Trên mạng có người tung tin rằng Bạch Chiêu Chiêu đã nhận tài trợ từ một người đi mà cô quen. Người dì tốt bụng đó còn có một cậu con trai tên là Diệp Chi Du, học cùng trường với cô. Cả hai đều là những người sống sót của đảo Trân và gặp lại nhau trong bệnh viện.

Không có nhiều ảnh của chàng trai này, chỉ có một bức ảnh bị người khác chụp lén góc nghiêng đẹp trai của cậu. Nhưng ánh mắt cậu lại đang chăm chú nhìn Bạch Chiêu Chiêu đang làm phục hồi chức năng ở bên cạnh.

Điều này không thể không khiến nhiều người phải suy nghĩ:

[Trời ơi, đẹp trai quá! Tôi, tôi không thể không nghĩ nhiều…]

[Gia đình chàng trai này làm kinh doanh thương mại, cậu ấy khá nổi tiếng ở chỗ chúng tôi đấy!]

[Tôi đặt hàng rồi! Tôi muốn ủng hộ! Coi như tôi có một chân rồi!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!