Một lúc lâu sau, giọng ông ta khô khốc: "Tôi không biết."
Bạch Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm ông ta, quan sát từng chút biến hóa trên khuôn mặt của ông ta. Một lúc sau cô đứng thẳng người dậy.
Người giấy lại nói dối.
"Thầy khó đối phó thật đấy." Cô hơi dùng lực vỗ vào đầu của giáo viên chủ nhiệm giống như vỗ đầu chó: "Bo bo giữ mình nhưng lại bao che nhiều người như thế. Thầy được thăng chức rồi à? Hình như cũng không phải…"
"…"
"Thầy à, thầy làm người thì thất bại, sống cũng thất bại nốt." Cô cúi người xuống, nhẹ giọng nói: "Thầy để em đoán xem nhé. Lúc trước, thầy và các bạn học của em dám kiêu ngạo như thế là vì nghĩ rằng em không biết đây là giấc mơ sắp chết của mình đúng không?"
Người giấy rên rỉ sợ hãi.
"Em ấy à, bây giờ em có một loại cảm giác rất kỳ lạ. Nếu như em không đồng ý thì thầy và các bạn học của em sẽ không thể rời khỏi nơi này nhỉ. Thầy nói xem cảm giác này của em có đúng không?"
Những thanh trúc chống đỡ bên trong màng giấy phát ra âm thanh ma sát.
Cô lại tiếp tục dẫn dắt từng bước một: "Sao không nói gì? Em nói đúng không?"
"Bạn học Bạch… Tôi, tôi thật sự không hiểu em đang nói gì…" Ông ta lắp bắp: "Tôi biết em có hiểu lầm rất sâu sắc với tôi và các bạn học. Nhưng ban đầu thầy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi…"
"Hiểu lầm à…" Cô cười: "Được rồi, thầy cho rằng đó là hiểu lầm cũng chẳng sao. Thật ra, nếu thầy muốn đi thì cũng được thôi."
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Em nhớ lúc mới đến đây, đúng vào ngày Nhà giáo, em đã vẽ một tấm thiệp chúc mừng cho thầy. Thầy đã ném nó vào thùng rác nào rồi? Còn tìm được không?" Cô cười rồi nói: "Nếu thầy tìm được là có thể đi rồi."
Giáo viên chủ nhiệm ngơ ngác nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
"Nếu không tìm được, vậy thì vẽ lại y hệt cũng được."
Cô thản nhiên nói, sau đó lịch sự vẫy tay rồi đi ra ngoài.
–
Chu Lạc Nhiên và chú Tiền trở lại trong xe, cả người cậu ta hiện ra vẻ kháng cự và không phối hợp.
"Cậu chủ, sao cậu lại tự mình chạy đến trường…" Chú Tiền cầm lấy khăn tay, run rẩy lau mồ hôi trên trán, bộ dạng giống như rất suy yếu: "Cũng không nói với tôi một tiếng."
Chu Lạc Nhiên khoanh tay lại rồi cười lạnh một tiếng: "Nói với ông thì tôi còn sống được không?"
"Lời này có ý gì…"
"Có ý gì?! Sáng nay ông bỏ cái gì vào bữa sáng của tôi hả?!"
Cơ thể chú Tiền chấn động, sau đó ông ấy chậm rãi cúi đầu xuống: "Chỉ là thuốc cảm thôi… Thuốc đắng nên tôi sợ cậu không chịu uống…"
"Thuốc cảm? Ông có dám nhìn thẳng vào mắt tôi và nói không!" Hốc mắt Chu Lạc Nhiên đỏ lên, cậu ta tủi thân đến mức tức giận: "Nếu là thuốc cảm thì tại sao ngày nào tôi cũng cảm thấy khó chịu? Ông, ông chẳng lẽ muốn giết tôi hả?"
"Không. Không thể nào. Cậu chủ…" Giọng điệu chú Tiền bỗng trở nên hốt hoảng: "Tôi nhìn cậu lớn lên, tôi là người thương cậu nhất. Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này được!"
"Vậy ông nói đi, tại sao!" Cậu ta khóc nức nở.
Chú Tiền há miệng ra, nhưng lại nói: "Cậu chủ, ngày mai tôi phải đi rồi. Kéo dài đến bây giờ, tôi… tôi thật sự phải đi rồi…"
"Ông nói cái gì? Ông muốn từ chức?"
"Không, không phải từ chức… là phải đi…" Nước mắt ông ấy trào ra: "Trước khi đi, tôi chỉ năn nỉ cậu một chuyện thôi. Cậu nhất định phải làm được đấy. Ngày mai, trước khi trời tối, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không được đến trường, được không? Cậu đồng ý với tôi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!