Chương 47: Tha thứ

Chú Tiền đi vào. Sau khi đi vào chỗ sáng, gương mặt của ông ấy lại trở nên hòa ái dễ gần: "Sao thế? Sao cậu lại có biểu tình như thế?"

Đột nhiên trong lòng cậu ta sinh ra nghi ngờ, giống như sợi dây leo đầy sức sống. Cậu ta thậm chí còn cảm thấy người trước mặt rất xa lạ— Đây thật sự là chú Tiền sao?

Cậu ta nhanh chóng cụp mí mắt xuống để che đi sự bất an trong mắt, sau đó mơ hồ nói: "Còn chưa tỉnh ngủ."

Chú Tiền đưa tay sờ sờ đầu cậu ta: "Đói bụng chưa? Ra ngoài ăn cơm đi."

Cậu ta ngơ ngác đi ra, lại nghĩ đến vấn đề Bạch Chiêu Chiêu đã hỏi—

"Gần đây ông có cảm thấy có gì đó không thích hợp không?"

Cậu ta quả thật cảm giác được, hiện tại mọi thứ xung quanh cậu ta đều rất không thích hợp! Trong nhà yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước đi của cậu ta.

"Chú Tiền, Lydia bọn họ đâu rồi? Sao không có ai hết…"

"Bọn họ xin nghỉ rồi…"

"Tất cả mọi người… đều xin nghỉ rồi?"

"Ừ, sao thế?" Ông ấy quay đầu lại, cười hỏi: "Không phải tôi vẫn còn ở đây à?"

Cậu ta lặng lẽ nuốt nước miếng.

Ngày hôm sau, Chu Lạc Nhiên cố ý đặt báo thức và tỉnh dậy từ rất sớm.

Cậu ta đi dép vào rồi rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, một mình đi đến phòng bếp.

Xuyên qua khe cửa, cậu ta nhìn thấy chú Tiền đang rắc một ít thuốc đã được nghiền vụn vào trong sandwich của cậu ta.

Nội tâm Chu Lạc Nhiên kinh hãi. Đầu óc cũng trống rỗng mấy giây.

Cho dù có ngu đến đâu thì cậu ta cũng biết tại sao mình vẫn luôn bị ốm rồi!

Lúc này, cậu ta vừa sợ hãi vừa giận dữ, vội vàng quay về phòng, thay quần áo rồi lẻn ra ngoài bằng cửa sau, vào gara dưới tầng hầm.

Trước khi bị chú Tiền phát hiện thì cậu ta đã lái xe chuồn mất rồi.

Đợi đến khi chạy thoát, cậu ta mới cảm thấy mờ mịt.

Từ nhỏ đến giờ, bố mẹ cậu ta đều ở nước ngoài, là chú Tiền nuôi cậu ta lớn lên. Vì cậu ta, cho dù có gia đình khác có điều kiện tốt hơn muốn cướp ông ấy đi thì ông ấy cũng không đi…

Chú Tiền đã coi cậu ta như con ruột, vì sao lại phải đánh thuốc cậu ta?

So với sợ hãi, cậu ta càng cảm thấy tủi thân hơn, hốc mắt nóng lên.

Vì tiền? Hay là bởi vì chán ghét việc phải chăm sóc cậu ta rồi nên muốn thoát khỏi cậu ta?

Đến lúc cậu ta hồi phục lại tinh thần, ở cuối con đường, nơi cậu ta đã chạy đi chạy lại hàng ngàn lần chính là trường học.

Cổng trường vắng lặng, ngay cả phố ăn vặt vốn dĩ cực kỳ náo nhiệt cũng không có người đến.

"Vù… Vù…" Gió thổi qua thành phố, tiếng kêu yếu ớt rơi từ trên cao xuống, xuyên qua ô tô rồi thổi qua những chiếc lá rơi trên đường, cọ vào mặt đất và tạo ra âm thanh "Xào xạc".

Mặc dù đang ngồi trong ô tô, nhưng cậu ta vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua bên tai.

Cả thành phố dường như chỉ còn lại ca khúc đơn điệu này, phát đi phát lại.

Cậu ta nhìn đường phố, nghĩ rằng chắc là do mình đến quá sớm. Lúc này, trường học hẳn là vẫn chưa mở cửa. Sau đó cậu ta dựa vào ghế, nhìn chằm chằm lên trần ô tô và ngẩn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!