"Suỵt…" Cô ngăn cậu lại và hất cằm lên.
Sau đó Diệp Chi Du mới phát hiện ra rằng sau khi đi qua khu rừng ở phía bên kia cây cầu, có một dãy nhà dân đổ nát và san sát nhau nối liền với nó. Ngôi nhà cao nhất chỉ có bốn tầng, là kiểu kiến trúc cũ, bên trong và bên ngoài đều không có một người nào hoàn chỉnh.
Một người bị mổ bụng, ruột lòi cả ra ngoài, đang cố khâu lại vết thương của mình.
Tầng hầm của ngôi nhà đổ nát ở bên cạnh vang lên tiếng khóc sợ hãi của người phụ nữ: "Thả tôi ra. Ai cứu tôi với…"
Thậm chí, ở tầng trên cũng có tiếng khóc: "Chồng ơi, đừng đánh em nữa, em sắp chết rồi!"
"Mẹ ơi, sao mẹ lại giết con? Con đã làm gì sai?"
"Cứu mạng. Mày muốn làm gì? Mày còn đến đây thì tao sẽ báo cảnh sát…"
Xuyên qua cửa sổ tầng 1, hai người nhìn thấy bên trong có một cô gái đang ngồi trước màn hình máy tính và điên cuồng tự làm tổn thương mình: "Đừng chửi tôi nữa. Tôi không biết các người. Tại sao phải chửi tôi như vậy? Tôi thật sự không sống nổi nữa. Tôi bị các người bức chết…"
"Tớ hiểu rồi…" Nghe một loạt âm thanh quái dị này xong, trong lòng Bạch Chiêu Chiêu đã có một chút phán đoán: "Những người ở đây đều đã bị giết chết…"
Cô chỉ lên bầu trời rồi nói: "Đó chắc hẳn là chất độc." Sau đó cô chỉ vào ngôi nhà bên cạnh: "Bạo lực, trộm cắp, bị bắt nạt trên mạng…" Lại nhìn về phía dòng sông đầy xác trẻ sơ sinh ở phía sau: "Bao gồm cả những đứa bé ở kia nữa, đều bị người khác giết chết. Họ đã chết, nhưng không cam lòng, cho nên mới tụ tập ở đây. Nói cách khác, những người chết ở đây không phải do xui xẻo, mà là họ phải chịu đựng những điều ác ý khủng khiếp, thậm chí là bị giết chết…"
Cách chết càng tàn khốc thì oán niệm càng lớn…
Diệp Chi Du không nhịn được mà nói: "Chẳng lẽ chúng ta thật sự đi đến vùng đất bất hạnh rồi à?"
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Chiêu Chiêu lại đổ chuông, là dãy số cổ quái kia.
"Alo…" Cô nhận máy với vẻ căng thẳng.
"Em gái, chị nhìn thấy em rồi. Em đến vùng đất bất hạnh rồi…" Một giọng nữ khàn khàn vang lên.
"Nơi này thật sự là vùng đất bất hạnh à…" Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình: "Thời gian của tôi không nhiều lắm. Chị ở đâu? Tôi đi tìm chị."
"Chị… chị đang ở đâu…" Quả nhiên, cô ta vẫn còn đang rối loạn.
"Xung quanh chị có thứ gì đó đặc trưng không?" Bạch Chiêu Chiêu kiên nhẫn hỏi.
Đầu dây bên kia có tiếng sột soạt. Sau đó người phụ nữ ghé sát vào điện thoại, tựa như đang thì thầm bên tai cô:
"Chị biết rồi. Chị ở dưới chân em…"
Cô lại bình tĩnh hỏi tiếp: "Vậy tôi làm thế nào mới có thể xuống dưới đấy được?"
"Chị kéo em xuống nha. Ha ha ha ha…"
Bạch Chiêu Chiêu còn đang kinh ngạc thì chân cô đột nhiên bị thứ gì đó nắm lấy!
Cô cúi đầu xuống nhìn, là một bàn tay trắng nõn nhưng đang phân hủy!
1 giây sau, đất dưới chân cô giống như trở nên rất xốp. Sau đó cô lập tức bị kéo xuống!
Cô thậm chí còn không kịp gọi tên Diệp Chi Du!
"Chiêu Chiêu!!!" Diệp Chi Du nhào đến, nhưng cậu chỉ tóm được không khí!
Bạch Chiêu Chiêu đang rơi. Nhưng không giống với vùng đất chết đuối, cô bây giờ đang rơi qua các lớp đất chồng lên nhau. Cô không thể thở được, còn cảm giác được một lực ép rất mạnh.
Vào lúc cô cho rằng mình sẽ bị giam cầm ở trong lòng đất mãi mãi thì sự khó chịu xung quanh cơ thể đột nhiên biến mất. Cô rơi xuống một nền đất mềm mại.
Cô mở mắt ra. Trước mắt là một màu tối đen giống như đang ở trong một cái hang động. Một lúc lâu sau, sáu giác quan của cô mới trở lại bình thường, ánh mắt cũng dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo ở đây. Lúc này cô mới nhận ra sự khác thường—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!