Chương 43: Trống rỗng

"Thầy Lôi." Bạch Chiêu Chiêu chậm rãi đi qua, vốn dĩ cô định hỏi chuyện liên quan đến An Mẫn, nhưng với tình huống trước mắt thì chắc là cô cũng không thể hỏi được gì: "Có chuyện gì xảy ra thế ạ?"

Lôi Ngọc Giang ngẩng đầu lên: "Liên quan gì đến em."

Giọng điệu của ông ta giống như đang cố gắng duy trì sự uy nghiêm của giáo viên, lại giống như đang sợ cô, cho nên nghe rất kỳ quái.

"…" Bạch Chiêu Chiêu bật cười rồi dịu dàng nói: "Nói cũng đúng. Em đến là muối hỏi thầy Lôi về chuyện của An Mẫn."

Nói đến đây, cô cố ý dừng lại một lúc và quan sát biểu tình của Lôi Ngọc Giang.

Đáng tiếc, ngũ quan của người giấy thật sự quá qua loa, lại thêm ánh mắt biểu đạt tình cảm phong phú kia quá nhỏ, làm cho cô chẳng nhìn ra được cái gì.

"An Mẫn là ai?" Người giấy hỏi ngược lại.

"Cô ấy là học sinh của thầy, thầy không biết ạ?"

"Năm nào tôi cũng có một đống học sinh, làm sao có thể nhớ hết được."

"Nhưng cô ấy thì khác. Cô ấy không chỉ là học sinh của thầy mà còn là nạn nhân của một vụ án giết người liên hoàn. Thi thể của cô ấy đã được phát hiện, nhất định cảnh sát đã đến trường tìm thầy không ít lần. Thầy làm sao có thể không nhớ rõ được chứ."

Người giấy rất cứng rắn: "Tôi đã nói không nhớ, chính là không nhớ!"

"…"

Bạch Chiêu Chiêu híp mắt lại, có chút không vui.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, khí thế của Lôi Ngọc Giang như một quả bóng đang "Xì xì" xẹp xuống.

Dường như sợ chọc giận cô nên ông ta lại vội vàng nói: "Em, em để tôi nghĩ lại một lúc. Tôi lớn tuổi rồi, rất nhiều chuyện không nhớ được…"

"À, được thôi…" Cô vô cảm nói: "Vậy thầy cứ từ từ suy nghĩ đi. Ngày mai em sẽ quay lại."

Khi nghe cô nói rằng ngày mai lại đến thì Lôi Ngọc Giang hơi run rẩy.

Nhưng cũng may Bạch Chiêu Chiêu đã xoay người và chuẩn bị đi ra ngoài.

Đi được hai bước thì đột nhiên cô quay đầu lại: "Thầy Lôi."

"…" Người giấy hoảng sợ.

Lúc này cô có thể nhận ra biểu tình của Lôi Ngọc Giang đúng là đang hoảng sợ.

"Thầy Lôi, thầy đang sợ em." Cô dùng giọng điệu trần thuật.

"Em nói cái gì? Tôi, tôi sao phải sợ em!"

"Đúng thế. Sao thầy phải sợ em chứ? Tại sao thầy phải giấu giiếm chuyện của An Mẫn… Thật kỳ quái…" Cô dịu dàng nở nụ cười: "Không sao. Có lẽ em sẽ từ từ hiểu thôi."

Diệp Chi Du đi đến cửa tiệm bánh ngọt, lại nghĩ đến tính tình nóng nảy không kiên nhẫn của bà Tôn thì cậu liền có linh cảm, sau đó cậu chuẩn bị mua ít bánh ngọt để hiếu kính bà Tôn rồi sẽ hỏi chuyện sau.

Nếu cắn người miệng mềm (*) thì bà ấy sẽ ngại mắng cậu.

(*) Câu gốc là "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm": Ý là nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Thế nhưng lúc cậu đi vào tiệm bánh ngọt thì bên trong lại không có một ai cả.

Không chỉ không có khách mà ngay cả nhân viên bán hàng cũng không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!