Chương 40: Ngủ cùng nhau

Sau khi tan làm, Từ Sĩ Hưng phát hiện người đi trên đường đã ít đi rất nhiều.

Ông ấy cũng không hề về muộn hơn thường lệ, vẫn đúng giờ cao điểm tan làm, nhưng trên xe bus lại không chật ních người, qua hai trạm rồi mà trên xe vẫn còn chỗ ngồi trống.

Ông ấy ngồi ở vị trí đầu xe, nghe được người lái xe lớn tiếng lẩm bẩm:

"Có chuyện gì thế này? Hôm nay nghỉ lễ gì à?"

Từ Sĩ Hưng rất thích người lái xe này. Bởi vì mặt của những người lái xe khác đều như cá chết, chỉ có người này là có vẻ mặt hồng hào giống Phật Di Lặc, tràn đầy dương khí như cảnh sát Thạch. Cho nên ông ấy nhất định phải ngồi gần người lái xe này.

Nhưng dường như ông ấy đã hình thành một phản xạ có điều kiện, vừa thấy người trên xe bus ít đi là ông ấy sẽ bất an nhìn về hàng cuối cùng của xe bus.

Không có ai.

Ông ấy thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ "Sống chung" với Thạch Dũng nên ông ấy cũng được hưởng một ít dương khí từ Thạch Dũng. Gần đây Từ Sĩ Hưng không gặp phải nữ quỷ nữa, ngủ rất ngon, quầng thâm mắt cũng đã biến mất.

Nhưng đồng thời, còn có một điều bất ngờ khác đang đợi ông ấy ở nhà—

Liễu Đào Tử đang ngồi trên sô pha, ôm máy tính bảng xem phim truyền hình.

"Đào Tử!" Ông ấy kích động hét lên: "Sao em lại trở về rồi?"

Liễu Đào Tử rất bình tĩnh, liếc ông ấy một cái rồi tích chữ như vàng mà nói: "Mệt rồi, nghỉ 2 ngày."

"Tốt quá, tốt quá." Ông ấy mừng rỡ: "Em về rồi, anh sẽ không sợ nữa."

Cô ấy châm chọc nói: "Gần đây nữ quỷ không bám lấy anh nữa à?"

"Gần đây thì không. Anh ở nhà cảnh sát Thạch. Chắc cô ta không dám đến đâu. Nhưng em về thì tốt hơn, hì hì, anh có thể về nhà ngủ rồi."

"…" Liễu Đào Tử không nói nên lời: "Tôi là Chung Quỳ (*) hay là Thạch Cảm Đương (**)?"

(*) Chung Quỳ: Là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc.

(**) Thạch Cảm Đương: Trong phong thủy, bia Thái Sơn Thạch Cảm Đương là một tấm bia đá nhỏ, thường được đặt trước cửa nhà hoặc đầu ngõ, dùng để trấn áp những điều không may, trừ bỏ tà khí.

"Em còn lợi hại hơn cả bọn họ. Em là Quỷ Mẫu (*)!"

(*) Quỷ Mẫu: Sống ở núi Tiểu Ngu ở Biển Nam, còn gọi là Quỷ Cô Thần. Buổi sáng nó sinh con, đến tối nó lại ăn con mình như bữa ăn phụ.

Mắt Liễu Đào Tử vẫn dính chặt vào máy tính bảng, vô tình phun ra một chữ: "Cút!"

"Ô kê!"

Từ Sĩ Hưng vui mừng hớn hở, sau đó ông ấy vội vàng chạy đến nhà Thạch Dũng lấy chăn đệm.

"Không ở nhà tôi nữa à?" Thạch Dũng rất bất ngờ: "Cô Liễu lợi hại thế à? Còn giúp cậu trấn áp quỷ hả?"

"Tất nhiên rồi. Hơn nữa cô ấy là phụ nữ mà. Phụ nữ đánh nữ quỷ thì thể lực ngang nhau. Tôi không tiện ra tay, hi hi."

Thạch Dũng nghĩ thầm, Từ Sĩ Hưng này đúng là không thực tế chút nào. Những điều vớ vẩn như thế mà cũng nói ra được.

Nếu nữ quỷ thật sự xuất hiện thì đừng nói đến ra tay, Từ Sĩ Hưng không quỳ xuống mà tè ra quần đã là may lắm rồi.

"Tùy cậu thôi!" Thạch Dũng đầy một bụng tâm sự nên cũng không có lý do gì để khuyên Từ Sĩ Hưng nữa, ông ấy tránh sang một bên rồi nói: "Đừng có hết 2 ngày rồi lại đòi quay lại đây."

Từ Sĩ Hưng nhanh chóng cuốn xong chăn đệm và quần áo bẩn của mình rồi đi ra ngoài: "Đào Tử nói cô ấy đang nghỉ phép. Tôi đoán mấy ngày nay cô ấy sẽ ở nhà. Tôi quan sát trước một chút, nếu nữ quỷ đến thì tôi lại phải làm phiền cảnh sát Thạch nữa rồi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!