Chương 38: Bí mật

Lúc Bạch Chiêu Chiêu tỉnh lại thì cô đã ở nhà Diệp Chi Du rồi.

Mí mắt của cô mới chỉ giật giật thôi mà Diệp Chi Du đã hét lên: "Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi. Nếu cậu còn không tỉnh thì tớ thật sự sẽ gọi điện cho chú Thạch mất!"

Nếu Chiêu Chiêu có mệnh hệ gì thì chắc chắn cậu sẽ ngay lập tức trở thành nửa trong suốt!

Cô chậm rãi ngồi dậy, khiến chiếc khăn ấm trên đầu rơi xuống người. Hẳn là Diệp Chi Du đã đắp cho cô.

Cô cũng không bị sốt, lại đi đắp mấy thứ này làm gì, có hơi dở khóc dở cười…

"Tớ không sao. Vừa rồi chỉ là đau đầu quá thôi… Có thể là do sợ quá." Cô xoa huyệt thái dương, sau đó lại nhìn về phía cậu, nhẹ giọng cảnh cáo: "Cậu đừng nói với chú Thạch, làm chú ấy lo lắng cũng không tốt."

"Được. Tớ không nói với chú ấy nữa. Nhưng sắc mặt cậu không tốt lắm." Giọng điệu của cậu giống như một kỵ sĩ trung thành và tận tâm, tỉ mỉ quan sát gò má trắng nõn của cô.

Cô sờ mặt mình: "Thế à? Nhưng tớ không cảm thấy khó chịu chút nào." Cô nhíu mày ngửi quần áo của mình: "Tớ muốn đi tắm trước đã. Trên người tớ vẫn còn mùi hôi của vùng đất chết đuối kìa."

"Không sao thật chứ? Cậu đừng cố gắng chống đỡ…"

Cô dịu dàng nở nụ cười: "Tớ biết cậu quan tâm tớ… Cậu yên tâm, nếu tớ lại cảm thấy không thoải mái thì sẽ nói với cậu ngay."

"Ừ. Haiz, đều tại tớ…" Cậu không nhịn được mà ảo não, tự kiểm điểm chính mình: "Tớ nên che mắt cậu mới đúng."

Bởi vì Chiêu Chiêu là một cô gái vừa nhạy cảm vừa tốt bụng. Thế nhưng cô lại phải trơ mắt nhìn một người chết đi trước mặt mình như thế, nên cô không thấy khó chịu mới là lạ.

Nhìn bộ dạng trông mong này của cậu, Bạch Chiêu Chiêu chỉ cảm thấy đáng yêu, nên không nhịn được mà nói: "Nếu như không phải sợ tim cậu không chịu nổi thì bây giờ tớ thật sự muốn ôm cậu một cái."

Diệp Chi Du đã biến thành tên ngốc luôn rồi.

Sau đó cô phải véo cánh tay cậu một cái thì cậu mới kêu lên một tiếng và tỉnh táo lại.

Trước khi cậu kịp thể hiện rằng trái tim mình được đúc từ sắt thép thì cô lại nói tiếp:

"Cảm ơn cậu. Tớ may mắn thật đấy. Dù sao, nếu chỉ có một mình tớ ở trong giấc mơ sắp chết thì hiện tại tớ nhất định sẽ rất sợ hãi, cũng rất cô đơn. Nhưng có cậu ở đây thì khác. Cậu dũng cảm, sẽ nói chuyện với tớ, sẽ chọc tớ vui vẻ, còn có thể đi vào cấm địa cùng tớ. Tớ thật sự rất biết ơn cậu." Cô yếu ớt thở dài: "Tớ rất hy vọng chúng ta có thể sống sót… sau đó làm quen lại một lần nữa."

Diệp Chi Du giữ chặt trái tim đang đập kịch liệt của mình rồi vội vàng nói: "Cảm ơn tớ làm gì! Sao đột nhiên lại khách khí với tớ như thế? Hơn nữa, có thể cậu sẽ không thích tớ ở trong hiện thực đâu. Tớ ở hiện thực là cái kiểu trong ngoài bất nhất như mọi người hay nói. Tớ mà nhìn thấy cậu thì chắc sẽ sợ hãi rồi bỏ chạy mất. Cậu, cậu cũng có thể sẽ cảm thấy tớ rất lạnh lùng và thô lỗ.

Sau đó ghét tớ…"

"Tớ tất nhiên sẽ không như thế đâu." Cô lắc đầu một cách chắc chắn rồi cười ngọt ngào nói: "Trong tiềm thức của tớ nhất định biết cậu là người như thế nào. Cho nên tớ vẫn sẽ chủ động làm quen với cậu."

Vậu sau khi chúng ta làm quen thì sao?

Tim Diệp Chi Du đập loạn xạ lên, nhưng cậu không dám hỏi.

Cô chăm chú nhìn cậu: "Tóm lại, ở đây, tớ chỉ tin cậu. Cậu cũng tin tớ, đúng không?"

"Tất, tất nhiên rồi!" Diệp Chi Du lâng lâng.

"Vậy là được rồi." Cô cười rồi đứng lên, nhẹ giọng oán giận: "Người tớ thật sự rất hôi… Để tớ đi tắm trước đã!"

"Ừ. Được, được. Cậu vào phòng tắm đi, tớ nói cho cậu biết cách sử dụng…"

Phòng tắm ở nhà Diệp Chi Du là một phòng riêng biệt, rất rộng và trống trải. Trong phòng có một bồn tắm hình vuông rộng 1.5 mét, được bao quanh bởi những viên sỏi khổng lồ và hoa lay ơn vàng hổ, tựa như một phòng tắm châu Âu.

Cô gái ở bên trong tắm rửa. Còn Diệp Chi Du vốn ở trong phòng khách, nhưng sau đó cậu lại dứt khoát trốn ra ngoài cửa.

Dù vậy thì cậu vẫn phải chịu áp lực rất lớn. Bất kể là lời nói của cô, nụ cười của cô hay là sự chấp nhận về cái ôm kia, tất cả đều khiến tim cậu đập thình thịch, m và xao xuyến đến mức không thể bình tĩnh được.

Bây giờ cô lại còn đi tắm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!