Chương 16: Ngày thứ năm

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, da đầu cô bỗng nhiên phát run lên, cả người lạnh toát. Cô nhanh chóng chạy về phòng của mình và khóa cửa lại, sau đó ôm chăn khóc nức nở. Nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm nên lại nắm chặt con dao làm bếp ở dưới gối trong tay.

Sợ quá, sợ quá…

Lúc này, cô nhận được tin nhắn của mẹ:

[Hôm nay mẹ phải tăng ca, tạm thời sẽ ở công ty. Con nhớ ngủ sớm nhé.]

Tay cô run rẩy, vất vả dùng lực gõ chữ "Vâng" trên điện thoại.

Gõ xong, cô khóc lóc cầu xin về phía không khí:

"Đừng ám tôi nữa, xin cô đấy…" Cô ôm đầu, giọng nói run rẩy vang lên trong căn phòng: "Tôi chưa từng làm tổn thương cô, cũng chưa từng làm chuyện xấu. Tại sao ngay cả quỷ cũng muốn bắt nạt người tốt chứ…"

Lúc Bạch Chiêu Chiêu tỉnh lại thì mới phát hiện cô vẫn đang nắm chặt con dao trong tay và ngồi ngủ như thế cả đêm.

"A… Đau quá… Tê quá…" Hông, eo và cả bả vai cô đều đau. Sau khi giơ tay tắt chuông báo thức xong thì cô có chút mơ hồ.

Cô không nhớ mình ngủ từ lúc nào nữa.

Rõ ràng sợ hãi như thế mà cô vẫn có thể ngủ được…

Ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, ánh nắng xám xịt, trong phòng cũng rất tối.

Cô đang ngơ ngẩn xoa xoa những chỗ đau nhức thì chợt nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

Lần này, cô tức giận cầm con dao lên rồi mở cửa ra, rón rén đi ra ngoài.

Căn phòng trống rỗng không có ai, giày ở ngoài cửa vẫn y hệt như lúc cô trở về.

Cô khom lưng đi kiểm tra xung quanh một vòng, nhưng không có gì khác thường cả.

Trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

Chẳng lẽ cô thật sự nghe nhầm?

Bạch Chiêu Chiêu chậm rãi buông con dao xuống, vẻ mặt nghi hoặc.

Đúng lúc này— "Hu hu hu hu…"

Cô có cảm giác não mình như hóa đá trong giây lát. Con quỷ này lợi hại như vậy à? Ban ngày ban mặt mà cũng dám xuất hiện?

Nhưng rất nhanh, cô ý thức được tiếng khóc này truyền đến từ hành lang.

Cô mở cửa ra, nghe thấy tiếng khóc thê lương vang vọng khắp hành lang. Lập tức, có tiếng mở cửa vang lên, cùng với tiếng hét chói tai của người phụ nữ ở tầng dưới cũng trở nên vô cùng rõ ràng: "Cút đi! Anh còn biết đường trở về hả?! Anh còn mặt mũi vác mặt về nhà hả? Cái đồ vô dụng! Khốn nạn!"

Tiếng trẻ con khóc vang vọng khắp hành lang, từng tiếng dài tiếng ngắn.

Bạch Chiêu Chiêu đi ra ngoài, sau đó cô bám vào lan can rồi thò đầu xuống nhìn. Quả nhiên, người chồng ở tầng 3 lại bị đuổi ra khỏi nhà. Người đàn ông gầy gò đang ôm quần áo và cặp công văn của mình, cúi đầu xuống và không nói lời nào hết, mà chỉ lùi ra ngoài cửa.

Lúc này, cửa nhà đối diện anh ấy cũng mở ra. Cảnh sát Thạch đi dép lê bước ra ngoài.

Nhìn người đàn ông chật vật trước mặt, ông ấy cảm thấy sự bất an vì hôm qua mình bị theo dõi đã tan biến.

Chắc là người phụ nữ trong căn nhà này đã nhìn ông ấy qua mắt mèo vào tối hôm qua.

Ông ấy không nhịn được mà mở miệng khuyên nhủ người phụ nữ trẻ tuổi ở trong nhà: "Cô này, có chuyện gì thế? Buổi sáng tốt đẹp, chuyện gì cũng dễ nói. Đứa bé vẫn còn đang khóc kìa…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!